Ngay sau đó, Lâm Nam Phong cười lạnh, nói với Mao Thục Phân: “Cháu không cho.”
Khuôn mặt Mao Thục Phân hơi cứng lại, vừa định nói đây là chuyện cháu còn thiếu nợ thím thì Tần Thủ Quốc đã đứng dậy đi qua bên này, Mao Thục Phân lập tức ngậm miệng lại. Những việc như thế này không thể để cho Lão Tần biết được, nếu không coi như xong đời.
Lâm Nam Phong thấy vậy thì nghĩ thầm: Cứ tưởng thím là người có lá gan lớn lắm, chắc thím sẽ dám nói chuyện này trước mặt Tần Thủ Quốc, thì ra lá gan cũng chẳng lớn hơn là bao!
***
Em trai thứ hai mới sinh ra được năm cân, em trai thứ ba nặng hơn một chút, hơn sáu cân, Lâm Chính Nhiên lại sinh thường, cô chỉ cần nằm viện ba ngày là được cho về nhà.
Trong khoảng thời gian này Tần Thủ Quốc không có đến doanh trại, anh cứ ở mãi trong nhà chăm sóc vợ và hai đứa con trai.
Trong một tháng ở cữ, Lý Phi đang ở tỉnh Giang Nguyên có gửi đến cho bọn họ một phong thư.
“Khương Đại đã chết rồi.”
Lâm Chính Nhiên trợn to mắt bất ngờ khi nghe thấy tin tức này.
Lần trước có người nhắc đến Khương Đại trước mặt Lâm Chính Nhiên, là khi có người ở trên đảo điều tra thông tin về cô, từ lúc đó đến bây giờ mới qua được bao lâu đâu, sao Khương Đại lại chết rồi?
“Ông ta chết như thế nào?” Lâm Chính Nhiên duỗi tay ra muốn lấy lá thư.
Tần Thủ Quốc đưa bức thư cho cô, lạnh nhạt nói: “Ông ta đáng ra nên chết từ lâu rồi, ông ta đã bị điên, chân cũng bị chặt đứt, kéo dài sự sống đến bây giờ cũng coi như đủ lâu rồi.”
Lâm Chính Nhiên không bày tỏ thái độ gì, nhưng trên thư Lý Phi không hề nhắc đến việc Khương Đại bị gãy chân.
Trên thư chỉ viết là: Có lẽ Khương Đại vì quá đói nên đã nhảy xuống sông bắt cá, không may chết đuối, đến khi người trong thôn phát hiện thì cơ thể do ngâm nước lâu đến mức thối rữa.
Lý Phi còn viết: Người trong thôn nói chôn thi thể Khương Đại chung một chỗ với mẹ Lâm Chính Nhiên.
Khi Lâm Chính Nhiên đọc được đến đây, lòng cô đã bình lặng như mặt hồ không gợn sóng. Năm đó khi Lý Phi biết cô bị Khương Đại bán đi thì rất tức giận, anh ấy đã bí mật âm thầm chuyển dời phần mộ của mẹ cô về nơi chôn cất của nhà họ Tần.
Lý Phi đã nói chuyện này cho Lâm Chính Nhiên biết khi cô trở về cúng bái cho dì.
Hiện tại Khương Đại chỉ được chôn đơn độc ở một chỗ.
Lâm Chính Nhiên cũng không muốn quan tâm đến chuyện này, Khương Đại và cô sớm đã không còn tình cảm cha con, huống hồ ông ta không phải còn một người con trai kế sao?
Cứ để con trai kế của ông ta lo đi.
Lúc này Lâm Chính Nhiên cũng không biết rằng, con trai kế và vợ kế Khương Đại cũng bị điên hết rồi.
Huống hồ hôm nay sẽ tổ chức tiệc thôi nôi cho hai đứa con trai của Lâm Chính Nhiên, cô không muốn mất vui khi bị chuyện của Khương Đại ảnh hưởng, cô và Tần Thủ Quốc cười nói vui vẻ đi chiêu đãi khách đến chơi.
Hôm nay khách đến chúc mừng cũng không nhiều, nhà bọn họ chỉ chiêu đãi ba bàn mà thôi, nhưng nhiêu đó cũng đã chen kín đầy nhà rồi.
Lâm Nam Phong bận rộn đến mức cái đầu nhỏ của bé choáng váng, đến lúc rảnh rỗi bé mới phát hiện mẹ bé đúng là đã ôm phải một “cái đùi bự”.
Có mấy chục người khách, quan chức nhỏ nhất ở đây cũng là đoàn trưởng, hôm nay cấp trên và cấp dưới của Tần Thủ Quốc cũng đến đây chúc mừng.
Ngay cả Ninh Thành Ngọc cũng đến.
Thật ra Ninh Thành Ngọc không muốn đến đây, Lâm Chính Nhiên cũng muốn tránh chuyện phiền phức. Nhưng lúc trước Lâm Chính Nhiên từng nghe con gái và chị dâu Mao kể về chuyện Tần Thủ Quốc từng gặp chuyện oan ức, cô cũng cảm thấy bất bình thay anh.
Ngày hôm qua sau khi kết thúc ở cữ, Lâm Chính Nhiên đã tự mình đến nhà họ Ninh mời bọn họ đến dự.
Nên hôm nay nếu Ninh Thành Ngọc không tới thì chị dâu Ninh Thành Ngọc là Phương Cẩm Văn cũng sẽ tới.