“Lúc trước bọn họ đã giúp đỡ nhà họ Ninh một lần, sau này ông cụ nhà họ Ninh muốn Lão Tần phải “trả ơn Bá Nhạc” với ông ta, cuối cùng coi như đã trả hết nợ. Sau này mọi người không ai nợ ai nữa, thím muốn xem tương lai nhà họ Ninh còn dám nói chuyện này trước mặt Lão Tần không, nếu bọn họ dám nói, cứ để mẹ cháu đến nhà chửi bọn họ một trận cho mất hết mặt mũi.”
Mao Thục Phân cảm thấy sảng khoái khi nhớ đến lần trước Lâm Chính Nhiên mắng chửi mẹ chồng nàng dâu nhà họ Ninh một trận, khiến những người đó không nói được lời nào, bọn họ cũng đã từng kìm nén cơn tức giận này nhiều năm rồi đấy!
Lúc trước nhà họ Tần không có nữ chủ nhân, Lão Tần là đàn ông nên không thể so đo mấy chuyện này này được, nhưng giờ thì khác rồi, nhà họ Ninh cứ chờ mà xem.
Ninh Thành Ngọc dám không đến dự tiệc thôi nôi, Mao Thục Phân đây sẽ khiến cô ta đẹp mặt.
Bọn họ không còn giống như trước nữa đâu, lúc trước khi đối mặt với Ninh Thành Ngọc chỉ có thể nhịn nhục, bây giờ người thân gia đình bọn họ đều cố gắng làm việc, có ai không hơn Ninh Thành Ngọc chứ?
Mao Thục Phân nghĩ như vậy thì cảm thấy quá đỗi tự hào, cô ấy thẳng lưng ưỡn ngực, đi từng bước đầy hiên ngang đến bệnh viện.
Mao Thục Phân vẫn luôn biết đứa trẻ trong bụng Lâm Chính Nhiên là con trai, đến lúc nhìn thấy vẫn không khỏi vui mừng.
Cô ấy ôm trên tay một đứa trẻ, miệng cười rộng đến mức sắp chạm đến tai rồi.
“Thím vui đến vậy hả?”
Lâm Nam Phong không hiểu thì sau người đời lại cố chấp với việc có con trai như vậy, chuyện nối dõi tông đường rất quan trọng sao?
“Một đứa trẻ như cháu thì biết cái gì?” Mao Thục Phân oán trách nói: “Dù nằm mơ thím còn mơ thấy mình sinh con trai, nhưng trong số mệnh của Tô Anh Kiệt không có con trai.”
Thím nằm mơ cũng muốn sinh sao? Thím nói như vậy là vẫn muốn sinh con nữa à?
Lâm Nam Phong nói: “Nếu thím muốn sinh con trai như vậy, sao không đổi người đàn ông khác đi?” Sau khi Lâm Nam Phong nói xong, bé nhận được ánh mắt khinh bỉ của Mao Thục Phân.
Mao Thục Phân lén trộm nhìn Tần Thủ Quốc ngồi cách đó không xa, thấy anh đang tập trung đút mì sợi cho Lâm Chính Nhiên ăn, thì mới nhỏ giọng nói với Lâm Nam Phong:
“Trong số mệnh thím có một kiếp, nếu rời khỏi Tô Anh Kiệt thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này của thím, cháu nói xem, thím còn có thể đổi chồng sao?”
Lâm Nam Phong không hiểu mệnh có kiếp hay không có kiếp trong miệng Mao Thục Phân là gì, nhưng nếu so sánh mạng nhỏ và chuyện có con trai hay không, thì bé vẫn đoán được Mao Thục Phân sẽ ưu tiên chọn cái nào.
“Thím cũng nói cho cháu một chuyện vui.”
“Chuyện vui gì cơ?” Lâm Nam Phong hỏi
“Ninh Thành Ngọc sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Đây mà là chuyện vui sao?
Huống hồ chuyện này không có liên quan gì đến bé cả, thím lại cố ý nói trước mặt Tần Thủ Quốc như vậy không sợ có chuyện xảy ra sao?
Lâm Nam Phong bỗng hiểu vì sao Mao Thục Phân lại nói trong mệnh thím có kiếp nạn rồi, mỗi ngày thím cứ nói mấy lời kỳ lạ như vậy, không có kiếp nạn mới là chuyện lạ đấy.
Mao Thục Phân vui vẻ chơi đùa với hai đứa trẻ mới sinh, phấn khích nói: “Cháu có muốn biết tương lai của hai đứa em trai của cháu không?”
“Hèn chi lúc vào đây thím đã vội vã muốn ôm em trai như vậy, thì ra là có mục đích này?”
Mao Thục Phân cười nói: “Vậy cháu có muốn biết hay không?”
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, Lâm Nam Phong cũng không phải ngoại lệ, huống hồ người phụ nữ trước mặt bé này đúng là có chút tài năng trong việc đoán mệnh.
Lâm Nam Phong trả lời: “Cháu muốn ạ.”
Mao Thục Phân làm ra vẻ thần bí nói: “Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch trước đi, cháu cho thím sờ xương một lát, thím sẽ nói cho cháu biết.”
Lâm Nam Phong ngập ngừng, rồi nói: “Hóa ra đây chính là mục đích chính của thím.”