Mao Thục Phân âm thầm cười giễu trong lòng: Chắc đủ thể diện cho cô rồi đấy.
Cả hai người đã nói như vậy, bây giờ Ninh Thành Ngọc có muốn từ chối cũng không được nữa.
Lâm Nam Phong nhìn theo bóng dáng rời đi vội vã của Ninh Thành Ngọc, bé cảm thấy khó hiểu.
“Sao thím lại mời dì ấy đến, lỡ đến ngày đó dì ấy lại đến gây chuyện thì chúng ta sẽ phiền lắm.”
Mao Thục Phân cũng nhìn dáng vẻ bỏ đi của Ninh Thành Ngọc, rồi nhếch mép cười lạnh, cô ấy cầm đồ vật bên cạnh chậu hoa lên, rồi vừa đi vừa nói:
“Người nhà họ Ninh trọng sĩ diện lắm, ở mấy trường hợp như vậy bọn họ không dám gây chuyện đâu.”
Mao Thục Phân nói tới đây thì dừng lại, một lát sau cô ấy lại nói tiếp: “Nếu là trước kia, chắc chắn Ninh Thành Ngọc sẽ không thèm cho ai chút thể diện nào đâu. Nhưng bây giờ cô ta đã trưởng thành rồi, cuộc sống hằng ngày đã mài dũa những góc nhọn trên người cô ta, dù cô ta muốn tùy hứng làm bậy, ai sẽ giúp cô ta xử lý những chuyện phía sau nữa chứ?”
“Thím ghét dì đó à?”
Mao Thục Phân hừ lạnh, nói: “Thím không thích cô ta, năm đó cô ta ồn ào chia tay với Lão Tần, ồn ào đến mức khó coi, còn đe dọa đòi chết đòi sống, không chừa chút đường lui nào cho Lão Tần cả. Cô ta có một ông cha lợi hại ở phía sau chùi đít cho cô ta, bây giờ mới ngồi lên được vị trí phó đoàn trưởng đoàn văn nghệ, năm đó Lão Tần vì chuyện cô ta tùy hứng làm bậy, khiến trên hồ sơ của Lão Tần có một vết dơ, cái vết dơ này sẽ đi theo Lão Tần cả đời đấy!”
Mao Thục Phân ngẩng đầu lên nhìn trời xanh rồi thở dài, cô ấy cảm thấy đáng tiếc cho Tần Thủ Quốc.
Lâm Nam Phong nghe không hiểu lời này của Mao Thục Phân, bé nghiêng đầu tò mò nhìn thím.
Dù đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng không phải không ai biết về chuyện đó, dù sao chuyện lúc trước cũng không phải bí mật gì, Mao Thục Phân nói tiếp:
“Năm đó Ninh Thành Ngọc muốn Lão Tần xuất ngũ, Lão Tần không đồng ý nên mới chia tay với cô ta, chuyện này khiến cô ta rất tức giận, vì khiến Lão Tần mất hết thể diện, cô ta dám nói với người ngoài là Lão Tần chạm vào người cô ta nhưng không chịu trách nhiệm, hồi trước chuyện này rất ồn ào, còn khiến Lão Tần bị người bên trên điều tra.”
Vào thời đại này, một người quân nhân lại bị người khác bịa đặt chuyện xấu như vậy, ngay cả Lâm Nam Phong cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh quẫn bách khốn đốn của Tần Thủ Quốc lúc đó.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao à?” Mao Thục Phân nở nụ cười chế giễu, nói: “Sau này bên trên không có điều tra ra, chuyện gì cũng không có, lúc hai người này yêu đương cũng chỉ từng nắm tay nhau thôi, nhưng Lão Tần vẫn bị phê bình là có “hành vi không đứng đắn”. Sau này Lão Tần vì tránh bị nghi ngờ nên mới công tác ở bên ngoài, cậu ấy và Ninh Thành Ngọc cắt đứt luôn! Lúc Lão Tần trở về thì đã thành phó tham mưu trưởng quân khu rồi, nhà họ Ninh còn quay sang nịnh bợ cậu ấy đấy.”
Lâm Nam Phong cảm giác như đang ăn phải mấy con ruồi khi nghe thấy mấy lời này. “Tần Thủ Quốc không tính toán với Ninh Thành Ngọc khi dì đó từng làm những chuyện ấy sao, hiện tại còn thân thiết với nhà họ Ninh nữa?”
Mao Thục Phân nghe thấy Lâm Nam Phong gọi thẳng tên Lão Tần, cô ấy quay sang trừng mắt nhìn bé với ý trách móc, nhưng lại nói tiếp:
“Lúc trước trận doanh ở quân khu chưa bị chia tác, ông cụ nhà họ Ninh là ủy viên chính trị, ngoài ra còn là cấp trên của Lão Tần, cậu ấy ngoại trừ giả vờ làm cháu trai người ta thôi chứ có thể làm được gì, người thông minh sẽ biết chờ cơ hội, kẻ ngu ngốc mới đứng lên phản kháng.”
“Cha dượng của cháu ấy à…” Mao Thục Phân nghiến răng nói tiếp: “Chính là loại người thứ nhất, cậu ấy dùng chuyện này để thoát khỏi Ninh Thành Ngọc, còn khiến ông cụ nhà họ Ninh kia cảm thấy áy náy với cậu ấy.”