Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 353

Trước Sau

break

Cả Lâm Nam Phong và Mao Thục Phân đều không tin có chuyện trùng hợp như vậy, Mao Thục Phân cố ý đến trước mặt Ninh Thành Ngọc, nhếch môi cười nói:

“Đồng chí Ninh có nghe nói về chuyện này không?”

Đúng là Ninh Thành Ngọc có nghe nói ngày hôm qua Lâm Chính Nhiên sinh con, nhưng cô sinh bé trai hay bé gái thì cô ta vẫn chưa biết, nên sáng sớm hôm nay cô ta mới không nhịn được đến đây để nghe ngóng.

Chuyện Tần Thủ Quốc sinh con với người phụ nữ khác, khiến trong lòng Ninh Thành Ngọc cảm thấy rất khó chịu, nhưng lòng tự trọng của cô ta không cho phép cô ta nhận thua.

“Vậy à?” Ninh Thành Ngọc hời hợt nói một câu.

Mao Thục Phân lại không định dễ dàng bỏ qua như vậy, vất vả lắm mới cô ấy mới có cơ hội chế giễu nhà họ Ninh, đương nhiên phải chọc chết cái ống phổi của Ninh Thành Ngọc mới khiến Mao Thục Phân hài lòng, chỉ sợ lần sau không còn cơ hội như vậy đâu.

“Cuối cùng Lão Tần cũng có đời sau rồi!” Mao Thục Phân cảm thán một câu, những lời này đều xuất phát từ nội tâm chân thành của cô ấy: “Hai thằng nhóc này sinh ra đã rất là đẹp, mày rậm mắt to, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết rất dễ nuôi.”

Những lời Mao Thục Phân nói ra rất nghiêm túc và chân thành, nếu Lâm Nam Phong không phải là người trong cuộc thì chắc chắn bé sẽ tin tưởng mà không nghi ngờ gì.

Mao Thục Phân thấy Ninh Thành Ngọc đứng đơ ra mà không nói một lời nào, cô ấy quay đầu nhìn Lâm Nam Phong hỏi: “Thím nói có đúng không?”

“Thím nói rất đúng.”

Dù Lâm Nam Phong vẫn không biết mẹ sinh em trai hay em gái, trước tình huống hiện tại, bé cứ đứng về phía thím đi, thím nói cái gì thì chính là cái đó.

Lâm Nam Phong còn nói thêm: “Cha cháu rất vui vẻ, lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ cháu, không rời khỏi mẹ một tí nào.”

Tần Thủ Quốc còn chăm sóc Lâm Chính Nhiên sao?

Ninh Thành Ngọc không cười nổi nữa, cô ta muốn quay người bỏ đi, nhưng lại bị Mao Thục Phân kéo lại, cô ấy còn vui vẻ cười nói:

“Hiện tại Tiểu Lâm và Lão Tần không ở tỉnh Túc để lấy giấy chứng nhận được, bây giờ lại mới sinh hai thằng nhóc béo mập, tiệc đầy tháng chắc chắn sẽ làm lớn lắm, đến ngày đó đồng chí Ninh nhớ đến uống một ly rượu mừng nhé.”

“Tôi không đi đâu, tôi bận lắm, không có thời gian.”

Cả trái tim của Ninh Thành Ngọc cũng đều đau đớn, muốn cô ta đi uống rượu tiệc đầy tháng con trai của Tần Thủ Quốc sao, bộ cô ta ngốc lắm à?

Mao Thục Phân lại xoay đầu liếc nhìn Lâm Nam Phong, cô ấy cố ý chớp chớp mắt, như đang nói: Mau bắt người này ở lại.

Lâm Nam Phong chưa nghe thấy ai nói đến việc làm tiệc thôi nôi cho em trai hay em gái gì cả, dù sao lúc đó hai đứa em của bé vẫn còn ở trong bụng mẹ, người lớn xung quanh còn chưa tính đến chuyện này.

Nhưng bây giờ Mao Thục Phân đã nói như vậy, thì phải làm, nhất định phải làm tiệc thôi nôi thật lớn.

Dù bây giờ Lâm Nam Phong đang cõng Đa Bảo trên lưng, nhưng bé vẫn cười vui vẻ nhiệt tình mời Ninh Thành Ngọc.

“Dì Ninh ơi, dù sao thì cháu cũng được xem là một nửa ân nhân từng cứu mạng cháu gái nhà dì, chuyện này dì có thể cho cháu chút thể diện không?”

Lâm Nam Phong nói chuyện rất chân thành, ngay cả Mao Thục Phân bên cạnh cũng âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng bé.

Ninh Thành Ngọc có thể nói gì được nữa khi Lâm Nam Phong áp đặt vấn đề này, chuyện này không tùy ý cô ta được nữa rồi.

Nhưng Ninh Thành Ngọc vẫn muốn vùng vẫy thêm một chút, nếu bắt cô ta đến cái tiệc thôi nôi này, có khác gì kêu người ta cầm dao đâm thẳng vào lòng cô ta không?

“Để dì xem ngày đó dì có thời gian rảnh hay không, dì sẽ cố gắng dành chút thời gian đến chơi, hai người cũng biết mà, bên đoàn của chúng tôi rất bận, ngày nào cũng tập ca múa hát.”

“Dù có bận cũng phải có thời gian ăn cơm chứ.” Mao Thục Phân cười nói: “Ăn một bữa cơm thì đâu có mất nhiều thời gian, đợi đến ngày tổ chức tiệc thôi nôi, tôi sẽ kêu Lão Tần đến nhà họ Ninh mời cô.”

 

break

Báo lỗi chương