Khi Lâm Chính Nhiên được đẩy về phòng hồi sức, Tần Thủ Quốc vốn luôn yên lặng đứng một bên nhìn đồng hồ trên tay, anh chuẩn bị rời đi.
“Lát nữa mẹ cháu tỉnh dậy sẽ cần ăn gì đó, bác về nấu canh gà mang tới đây.”
Sau khi Tần Thủ Quốc nói xong, Lâm Nam Phong đứng lên nhỏ giọng nói: “Để cháu về nấu canh gà, bác cứ ở đây chăm sóc mẹ đi, nếu mẹ cháu tỉnh, chắc chắn mẹ sẽ muốn nhìn thấy bác đầu tiên.”
Tuy Lâm Nam Phong chưa từng kết hôn, nhưng bé biết khi người phụ nữ yếu ớt, sẽ muốn nhìn thấy người chồng ở bên cạnh nhất.
Nếu không thì kết hôn còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Vợ chồng với nhau chính là như vậy, luôn hỗ trợ giúp đỡ nhau, an ủi lẫn nhau, ở bên nhau khi một bên cần nhất.
Lâm Nam Phong không định thảo luận chuyện này với Tần Thủ Quốc, sau khi bé nói xong thì vội vàng rời đi. Tần Thủ Quốc cũng không khách sáo với bé, anh lại ngồi một bên chăm sóc vợ mình.
Tần Tiểu Muội thì đang trông giữ hai đứa trẻ, cô ấy ngắm nhìn đứa trẻ bên phải lại quan sát đứa trẻ bên trái, cả gương mặt cô ấy đều tràn đầy sự hào hứng vui mừng.
Lúc Lâm Nam Phong về đến nhà thì phát hiện phòng bếp ở tầng một vẫn còn sáng đèn, bé nhìn từ cửa sổ vào thì thấy Mao Thục Phân đang ngủ gật ở phòng khách, bé còn ngửi thấy mùi canh gà rất nồng trong không khí.
Lâm Nam Phong kêu Mao Thục Phân một tiếng, khiến cô ấy giật nảy mình, hốt hoảng vỗ ngực đứng lên, nói: “Con ranh chết tiệt này, cháu làm thím sợ muốn chết.” Mao Thục Phân hỏi tiếp: “Sao cháu về nhà rồi? Có phải mẹ cháu sinh cho cháu hai em trai hay không?”
Lâm Nam Phong ngơ ngác ngẩn ra, nói: “Mẹ cháu sinh hai đứa em cho cháu, nhưng cháu quên hỏi có phải em trai hay không rồi.”
Mao Thục Phân cũng cảm thấy bó tay, nhìn bé nói: “Nếu thím biết cháu không đáng tin tưởng như vậy, lúc nãy thím đã không về trước rồi.”
“...” Lâm Nam Phong đặt tay lên cửa sổ, hiếm khi bé có tâm trạng tốt để trêu lại: “Hay là cháu quay lại bệnh viện để hỏi nhé? Lúc nãy cháu lo cho mẹ quá, nên quên hỏi rồi.”
“Thôi khỏi, lát nữa chúng ta mang canh gà đến bệnh viện thì sẽ biết thôi.” Mao Thục Phân chỉ tay về phía cửa rồi nói: “Để thím mở cửa chính cho cháu.”
Khi Lâm Nam Phong vào nhà, mùi canh gà bên trong càng nồng nàn hơn, mùi vị này khiến người ta ngửi thấy phải nuốt nước miếng thèm thuồng.
Cả ngày hôm nay Lâm Nam Phong không nuốt trôi đồ ăn gì cả, bây giờ bé ngửi thấy mùi thơm này, cái bụng không nhịn được mà kêu lên.
Mao Thục Phân thấy thời gian vẫn còn sớm, nói: “Để thím nấu cho cháu một tô mì nhé.”
Sợi mì được bàn tay Mao Thục Phân nhào nặn, rồi cán thành từng sợi, Lâm Nam Phong ở bên quan sát mà muốn chảy nước miệng, bé hỏi: “Trong nhà còn phòng, sao thím không vào phòng ngủ?”
Cái chày cán bột trên tay Mao Thục Phục chỉ nào nồi canh gà bên cạnh, nói: “Cháu không thấy thím đang bận à? Huống hồ, cháu thấy thím có thể ngủ được sao?”
Mao Thục Phân thấy bé không tin, ấm ức chống nạnh nói: “Sao cháu có thể nghi ngờ quan hệ mấy người nhóm thím và Lão Tần được, cảm tình mười mấy năm lận đó, giống như anh em luôn rồi, tình cảm rất là tốt.”
Lâm Nam Phong vẫn không tin, nói: “Không phải do bác Tô và chị Tô làm việc dưới trướng của bác cháu nên thím mới lấy lòng bác ấy sao?”
Trên tay Mao Thục Phân cầm chày cán bột, muốn Lâm Nam Phong lập tức nhận sai, còn phải khiêm tốn tiếp thu những lời dạy dỗ của cô ấy.
Sau khi bọn họ ăn mì xong, sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng, Mao Thục Phân đeo lên người túi lớn túi nhỏ với Lâm Nam Phong đang cõng em trai trên lưng vội vàng lên đường đến bệnh viện.
Trên đường đi bọn họ tình cờ gặp Ninh Thành Ngọc, có thể nói giữa nhà họ Tần và nhà họ Ninh cách nhau cả một dải Ngân Hà, sao mới sáng sớm lại có thể tình cờ gặp được nhà họ Ninh chứ?