Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 351

Trước Sau

break

Lâm Nam Phong cũng muốn theo mẹ vào phòng sinh, nhưng không ai cho phép, ngay cả Lâm Chính Nhiên cũng không đồng ý.

Lâm Chính Nhiên biết quá trình sinh con là như thế nào, đó là lúc người mẹ không có một tí tôn nghiêm, phải la hét điên cuồng, cô sợ sẽ để lại bóng ma trong lòng con gái cả đời. Nếu như vậy, cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Tần Thủ Quốc lại có thể đi vào phòng sinh, nơi đáng ra anh không được vào, bởi vì trong bệnh viện có Lương Hoành âm thầm giúp đỡ anh.

Thật ra Lâm Chính Nhiên cũng không muốn anh theo vào với cô. Không nói đến sự đáng sợ trong suốt quá trình sinh đẻ, chỉ nói đến việc người mẹ phải cởi hết quần áo, nằm trên chiếc giường lạnh như băng, cũng đã khiến người khác e ngại rồi.

Nhưng Tần Thủ Quốc vẫn kiên trì muốn theo vào phòng sinh với cô, bản thân anh có lý do cho riêng mình.

“Người vất vả là em mà, anh muốn em biết rằng anh luôn ở đây, anh muốn ở bên em.”

Lâm Nam Phong dẫn theo Đa Bảo và Tần Tiểu Muội chờ ở ngoài phòng sinh, bé sợ em trai lo lắng, nên trên gương mặt bé không tỏ thái độ sợ hãi gì cả, mà rất bình tĩnh.

Tần Tiểu Muội lại không như vậy, cô ấy bồi hồi đi qua đi lại trước cửa phòng sinh.

Mao Thục Phân thấy thế, thì nói với Lâm Nam Phong: “Trông dáng vẻ cô nhỏ của cháu, ai không biết còn tưởng em ấy sinh con đấy, nhìn em ấy căng thẳng chưa kìa.”

Lâm Nam Phong không trả lời Mao Thục Phân, có lẽ Tần Tiểu Muội bây giờ đã trở lại bình thường rồi. Bé âm thầm thở dài, không biết Tần Tiểu Muội như vậy là tốt hay xấu nữa.

Đến khuya đứa trẻ vẫn chưa được sinh ra, Lâm Nam Phong không định rời đi, bé nhờ Mao Thục Phân dẫn Đa Bảo về nhà ngủ, còn bé và Tần Tiểu Muội sẽ ở lại chờ tiếp.

Khoảng thời gian này Tần Tiểu Muội vẫn không nói gì, cô ấy chau mày nhăn mặt, Lâm Nam Phong có thể nhận ra sự sốt ruột từ người Tần Tiểu Muội.

Tâm trạng bây giờ của Lâm Nam Phong cũng không tốt, bé lo lắng cho người phụ nữ ở trong phòng sinh, trái tim vẫn luôn treo cao, nên không có tâm trạng an ủi Tần Tiểu Muội.

Khoảng ba giờ sáng, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra.

Bác sĩ đẩy cửa ra ngoài, trên tay bác sĩ ôm một đứa trẻ, còn Tần Thủ Quốc đẩy giường Lâm Chính Nhiên ra, bên cạnh cô cũng có một đứa trẻ đang nằm.

Khoảnh khắc Lâm Nam Phong nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường bệnh mệt mỏi nở nụ cười với bé, bé không kiềm chế được nước mắt lã chã rơi xuống.

“Con khóc cái gì?”

Lâm Chính Nhiên duỗi tay định kéo con gái lại gần, khi tay cô mới vừa đưa ra thì đã được con gái nắm chặt lấy.

“Mẹ cháu có sao không?” Lâm Nam Phong hỏi bác sĩ ở bên cạnh.

“Mẹ cháu không sao, còn rất tốt đấy.” Bác sĩ cười nói: “Nhưng bây giờ mẹ cháu có hơi mệt thôi.”

Lâm Chính Nhiên yếu ớt cười với con gái.

Tần Tiểu Muội đứng bên kia giường, cô ấy không nói gì, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

“Chị không sao đâu.” Khóe mắt Lâm Chính Nhiên đỏ ửng lên, cô không nhịn được mà chảy nước mắt.

Bác sĩ nhìn người nhà bọn họ như vậy, thì thấy thật ngưỡng mộ.

Bác sĩ đã làm nghề đỡ đẻ này rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên bác sĩ chứng kiến anh chồng tham gia suốt quá trình sinh con của vợ, sau khi sản phụ sinh con xong, người nhà bọn họ lại quan tâm tình huống của sản phụ trước tiên chứ không phải đứa trẻ mới sinh.

Thật ra tình huống giống gia đình này vẫn có, nhưng có lẽ cả đời bác sĩ gặp loại gia đình như vậy chắc chỉ được vài lần.

Đặc biệt là biểu hiện của chồng sản phụ này khiến người nhìn thấy thật kinh ngạc.

Lúc còn ở bên trong phòng sinh, trông anh cũng rất căng thẳng, nhưng xuyên suốt quá trình anh đều rất bình tĩnh.

Cuống rốn của hai đứa trẻ sẽ được người thân tự mình cắt, ngoài ra, những thứ dơ bẩn trên người sản phụ cũng được người nhà tự tay xử lý.

Suốt cả quá trình, người đàn ông này không tỏ thái độ chán ghét, trên gương mặt anh cũng không xuất hiện vẻ thiếu kiên nhẫn hay sốt ruột, nhưng lại nhìn thấy sự đau lòng trên gương mặt anh.

 

break

Báo lỗi chương