Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 357

Trước Sau

break

Hôm nay Phương Cẩm Văn đến đây vì có hai lý do, thứ nhất là do Lâm Chính Nhiên tự mình đến nhà mời.

Bởi vì chuyện của con gái, nên Phương Cẩm Văn thiếu Lâm Nam Phong một món nợ ân tình, nên cô ta không thể không đến được.

Thứ hai là cô em chồng cũng muốn đến đây, nên Phương Cẩm Văn không thể không đi theo trông chừng cô em này.

Thật ra nguyên nhân mà Lâm Chính Nhiên muốn mời các cô ta tới cũng rất đơn giản.

Một là muốn tuyên thệ chủ quyền, hai là sau này hai nhà họ Tần và nhà họ Ninh tốt nhất là đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau.

Tuy nhiên nhà họ Ninh lại muốn dùng chuyện “trả ơn Bá Nhạc” để gây khó dễ Tần Thủ Quốc.

Chuyện này không được. Lâm Chính Nhiên không đồng ý.

Tần Thủ Quốc là đàn ông, nên có một số lời anh không thể thẳng thắn nói với phụ nữ được.

Ninh Hoài Nhân là một người đứng đầu nhà học Ninh, ông ta lại giả ngu không biết gì để mặc mấy người phụ nữ trong nhà tùy ý đi gây chuyện khắp nơi, sau này cô sẽ không cho phép chuyện này nữa.

Lúc này đây Lâm Chính Nhiên tự rót cho bản thân một ly rượu đầy, cô không còn sữa cho hai đứa trẻ bú, nên hôm nay cô có thể uống rượu được.

Tần Thủ Quốc không hiểu suy nghĩ trong đầu vợ mình, khi anh nhìn thấy cô định uống rượu thì vẫn muốn đi lên ngăn cản, cho dù con trai không uống sữa, nhưng cô vừa mới ở cữ xong sao có thể uống rượu được?

Lâm Chính Nhiên mím môi đẩy tay anh ra, rót đầy một ly rượu, cô đi đến trước mặt Ninh Thành Ngọc nâng ly rượu mỉm cười với cô ta.

Buổi tiệc hôm nay Lâm Chính Nhiên là nhân vật chính, mọi cử chỉ hành vi của cô đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Mọi người ngồi ở đây đều biết về mối quan hệ giữa hai nhà họ Tần và họ Ninh, nên đều chăm chú ngóng chờ kịch hay.

Tính cách của Ninh Thành Ngọc và Lâm Chính Nhiên đúng là khác nhau như trời với đất. Nếu dùng hoa để so sánh hai người phụ nữ này, Ninh Thành Ngọc chắc chắn là hoa hồng đỏ, còn Lâm Chính Nhiên thì được bọn họ nhận định là một đóa hoa tầm gửi.

Người đời nói hoa tầm gửi chỉ có thể dựa vào việc leo lên đại thụ mà sống, nhưng lại không biết rằng thật ra loài hoa này cũng rất độc hại.

“Đồng chí Ninh, tôi kính cô một ly nhé.”

Đến thì cũng đã đến rồi, dù cho Ninh Thành Ngọc không vui thì cũng phải giả vờ che giấu tâm trạng thật đi.

Ninh Thành Ngọc cũng tự rót cho mình một ly, cô ta cũng tò mò không biết người Tần Thủ Quốc coi trọng sẽ nói gì tiếp theo.

Quá khứ giữa Ninh Thành Ngọc và Tần Thủ Quốc đều là sự thật, nếu Lâm Chính Nhiên đến đây làm khó cô ta thì chỉ càng khiến bản thân Lâm Chính Nhiên xấu hổ và mất mặt mà thôi.

“Kính rượu thì được thôi.” Ninh Thành Ngọc cũng cười nói: “Nhưng cần phải có lý do chứ nhỉ.”

Cái ly trên tay Lâm Chính Nhiên khẽ chạm vào ly của Ninh Thành Ngọc, rồi nói: “Ly rượu đầu tiên tôi kính đồng chí Ninh vì đã đến chung vui với gia đình tôi hôm nay.” Lâm Chính Nhiên không định đợi Ninh Thành Ngọc đáp lại, mà ngửa đầu uống cạn.

Tần Thủ Quốc bên cạnh há hốc mồm, đây là rượu trắng đó, hình như theo ý cô nói thì sẽ còn kính một ly nữa?

Ninh Thành Ngọc không muốn nhận thua, cũng uống theo.

Từ nhỏ Ninh Thành Ngọc đã lớn lên trên bàn tiệc, cô ta không tin bản thân lại uống kém hơn một cô gái yếu đuối như Lâm Chính Nhiên.

Đúng như những gì Tần Thủ Quốc nghĩ, vẫn còn có ly rượu thứ hai nữa, Tần Thủ Quốc muốn ngăn cũng không ngăn được.

Lâm Chính Nhiên lại nâng ly nói: “Tôi nghe người khác nói cha cô có ý muốn nâng đỡ anh nhà của tôi, vì vậy ly rượu thứ hai này, tôi phải cảm ơn vì điều đó, đồng chí Ninh không cần uống cũng được.”

Lời của Lâm Chính Nhiên vừa dứt, sắc mặt Phương Cẩm Văn lập tức thay đổi, có ý nâng đỡ đúng là có, nhưng trong tình huống này ai lại dám nhắc đến chuyện ấy, sao Lâm Chính Nhiên lại nói về chuyện này trước bao ánh mắt của những người ở đây?

Phương Cẩm Văn sợ đến mức đứng bật dậy, cười gượng giải thích: “Chắc là đồng chí Lâm say rồi phải không? Cho dù cô có say cũng không nên nói bậy như vậy, cha chồng tôi chưa bao giờ có ý nâng đỡ ai cả, chúng tôi đều vì Đảng, vì Quốc gia mà làm việc, tất cả là vì nhân dân phục vụ.”

 

break

Báo lỗi chương