Thanh Xuân Lỡ Nhịp [ Gl ]

Chương 5: Giờ Ra Chơi

Trước Sau

break

Tiếng trống vang lên dứt khoát, kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ còn dang dở.

Cả lớp lập tức ồn ào hẳn lên. Ghế kéo, tiếng nói cười chen chúc nhau trong không gian vốn yên tĩnh chỉ vài giây trước. Tôi đứng dậy, khoác cặp lên vai, theo thói quen bước ra ngoài cùng Nhật Hào và Gia Kỳ.

“Nóng ghê á.” – Gia Kỳ vừa đi vừa than, tay quạt quạt cổ áo.

“Ra ngoài mua gì uống không?”

Nhật Hào gật đầu liền: “Đi, ra hàng quen.”

Chúng tôi băng qua cổng phụ, sang dãy hàng quán bên đường. Mấy cô bán hàng đã quen mặt tụi tôi từ hồi cấp 1, vừa thấy là gọi tên ngay. Mùi bánh tráng, nước ngọt, đồ chiên thoang thoảng trong không khí, trộn với tiếng học sinh cười nói rộn ràng.

Tôi đứng tựa vào quầy, gọi một chai nước suối lạnh. Vừa mở nắp, hơi lạnh chạm vào tay làm tôi tỉnh táo hơn một chút.

Nhật Hào móc điện thoại ra, mắt sáng lên.

“Ê Trân, chơi game không?”

“Tao không có hứng.” – tôi đáp, uống một ngụm nước.

“Chơi xíu thôi.” – Hào nói, đã mở sẵn game – “Giờ ra chơi mà, có mấy phút à.”

Gia Kỳ đứng bên cạnh cười cười: “Nó mà chịu chơi là chuyện lạ đó.”

Nhật Hào quay sang nhìn tôi, giơ màn hình lên trước mặt.

“Một ván thôi. Nếu thua tao bao nước mày tuần này.”

Tôi liếc màn hình, rồi lại nhìn Hào. “Thắng thì sao?”

Hào cười khoái chí: “Thắng thì… tao im miệng, không chọc mày chuyện hôm qua nữa.”

Tôi im lặng vài giây, rồi gật đầu. “Được.”

Chúng tôi đứng sát vào nhau hơn, đầu cúi xuống nhìn màn hình. Tôi cầm điện thoại của Hào, tay đặt lên màn hình rất nhanh và dứt khoát. Trò chơi bắt đầu, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ đi. Tôi tập trung hoàn toàn, như thể đây là cách tốt nhất để quên đi mọi thứ khác.

“Ê ê, khoan khoan!” – Hào la lên – “Mày đánh ác dữ vậy?”

Gia Kỳ bật cười: “Tao nói rồi, đừng có đấu với Trân lúc nó đang căng.”

Tôi không đáp, chỉ tập trung vào từng thao tác. Trong thế giới nhỏ xíu trên màn hình ấy, tôi kiểm soát được mọi thứ. Không có ánh mắt làm tim lệch nhịp. Không có khoảng cách ba năm. Chỉ có thắng và thua, rất rõ ràng.

Ván game kết thúc.

“Tao thua rồi…” – Hào thở dài – “Mạnh dữ.”

Tôi trả điện thoại lại cho Hào. “Nhớ lời.”

Hào giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi, tao im.”

Gia Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt nửa đùa nửa thật.

“Nhưng mà nè Trân… mày chơi game vậy mà đầu óc vẫn để đâu đâu hả?”

Tôi uống nốt ngụm nước cuối cùng, không trả lời. Ánh mắt tôi vô thức lướt qua sân trường phía bên kia đường.

Và như có một thói quen mới vừa hình thành,

tôi lại tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.

Dù tôi không nói ra,

thì ngay cả trong những phút ra chơi ồn ào nhất,

trong một ván game tưởng như vô nghĩa,

tôi vẫn không thể ngăn lòng mình…

nghĩ đến một người không hề xuất hiện ở đó.

Nhật Hào cầm lại điện thoại, vừa lướt thống kê ván game vừa lắc đầu.

“Ê Trân,” Hào ngẩng lên nhìn tôi, giọng nửa bất lực nửa bức xúc,

“sao mày chơi game toàn nạp không thế? Bảo sao ai đánh cũng thua mày.”

Tôi liếc Hào một cái, rất nhanh.

“Bớt lắm mồm lại.”

Gia Kỳ bật cười thành tiếng. “Tao nói rồi, đừng hỏi mấy câu ngu trước mặt Trân.”

Nhật Hào cười hề hề, nhưng vẫn không chịu buông tha.

“Không phải tao thắc mắc đâu, tại mày chơi kiểu đó là người ta cay đó.”

“Tao có bắt ai chơi với tao đâu.” – tôi đáp, giọng đều đều.

Chúng tôi đứng đó thêm một lúc thì có vài người tiến lại gần. Là mấy chị lớp 7, lớp 8 — chắc thấy tụi tôi đứng chơi game, nói chuyện khá ồn nên để ý.

Một chị trong nhóm cười cười, nhìn về phía tôi trước.

“Em chơi game hả?”

Tôi gật đầu. “Dạ.”

“Ghê vậy, mới lớp 6 mà đánh dữ ha.” – chị khác nói, ánh mắt tò mò.

Nhật Hào nhanh miệng chen vào:

“Nó đó chị, chơi là thắng, không cho ai đường sống.”

Mấy chị cười rộ lên. Tôi chỉ đứng im, tay cầm chai nước, không nói gì thêm. Tôi quen với việc bị chú ý, nhưng cũng không thích kéo dài những cuộc trò chuyện như thế này.

“Em tên gì vậy?” – một chị hỏi tiếp.

“Trân.” – tôi đáp ngắn gọn.

“Nhìn em lạnh ghê á.” – chị kia cười – “Nhưng dễ thương.”

Tôi không phản ứng nhiều, chỉ khẽ gật đầu cho phải phép. Gia Kỳ đứng bên cạnh nhìn tôi, ánh mắt như đang quan sát phản ứng của tôi hơn là nghe cuộc trò chuyện.

Mấy chị nói thêm vài câu rồi cũng rời đi, quay lại nhóm của mình. Khi họ khuất dần, Nhật Hào huých nhẹ tôi.

“Thấy chưa, mới lớp 6 mà đã được để ý rồi đó.”

“Tao không quan tâm.” – tôi nói.

Gia Kỳ cười nhẹ. “Ừ, mày không quan tâm ai hết… trừ một người.”

Tôi không trả lời. Tôi biết Gia Kỳ không nói mấy chị kia.

Tôi quay mặt về phía sân trường. Giờ ra chơi vẫn còn, học sinh khối trên bắt đầu đi xuống nhiều hơn. Tôi nhìn lướt qua từng dáng người áo trắng, từng bước chân quen lạ đan xen.

Và rồi, giữa đám đông ấy, tôi lại thấy chị.

Châu Thị Thanh Mai bước ra từ dãy nhà trên, đi cùng hai người bạn. Chị nói gì đó, nhưng nét mặt vẫn rất điềm tĩnh. Khoảng cách khá xa, chị không nhìn về phía tôi, nhưng chỉ cần thấy dáng người ấy thôi, tim tôi đã tự động chậm lại một nhịp.

“Ê…” – Nhật Hào kéo dài giọng – “lại rồi kìa.”

Tôi không phủ nhận, cũng không quay đi.

Gia Kỳ nhìn theo hướng ánh mắt tôi, khẽ nói:

“Trân à, mày đúng là hết đường lui rồi.”

Tôi siết nhẹ chai nước trong tay. Trong tiếng ồn ào của giờ ra chơi, trong những cuộc trò chuyện vụn vặt, trong cả những ánh nhìn thoáng qua ấy, tôi chợt nhận ra:

Dù tôi có đứng giữa rất nhiều người,

thì ánh mắt tôi vẫn chỉ dừng lại ở một hướng duy nhất.

Và tôi biết,

điều đó… sẽ không dễ dàng biến mất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc