Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm hơn chuông báo thức.
Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa, chiếu lên bàn học còn bừa bộn sách vở từ hôm qua. Tôi nằm yên vài giây, nhìn trần nhà, cảm giác trong lòng vừa quen vừa lạ. Mọi thứ dường như vẫn giống như mọi ngày, nhưng tôi biết rõ — có điều gì đó đã âm thầm thay đổi.
Tôi ngồi dậy, thay đồ, buộc lại tóc gọn gàng như thường lệ. Không xịt nước hoa sáng nay, chỉ rửa mặt thật lâu, như để nước cuốn đi những suy nghĩ còn vương lại từ tối qua. Nhưng càng cố không nghĩ, hình ảnh ấy lại càng hiện rõ.
Tiếng xe thắng nhẹ ngoài cổng vang lên rất đúng giờ.
Tôi chưa kịp bước ra thì đã nghe giọng Nhật Hào gọi lớn:
“Trâaaân, đi học nè!”
Gia Kỳ đứng bên cạnh, khoanh tay, dáng vẻ ung dung quen thuộc. Tôi mở cổng, bước ra, ánh mắt cả hai đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
“Ủa?” Gia Kỳ nhíu mày. “Hôm nay tỉnh táo dữ vậy?”
“Tao lúc nào chẳng tỉnh.” Tôi đáp, giọng bình thản.
Nhật Hào cười hì hì: “Ừ, tỉnh mà tối qua nhắn tin hỏi mấy câu triết lý dữ lắm.”
Tôi liếc Hào một cái. “Im.”
Chúng tôi bắt đầu đi bộ về phía trường. Con đường quen thuộc buổi sáng vẫn đông người, tiếng xe cộ lẫn tiếng học sinh cười nói. Gia Kỳ đi bên trái tôi, Nhật Hào đi bên phải, đội hình chẳng khác gì mấy năm trước ở cấp 1.
“Ê Trân,” Gia Kỳ lên tiếng, giọng bâng quơ, “hôm nay chắc cũng thấy chị lớp 9 đó ha?”
Tôi không trả lời ngay. Chỉ kéo quai cặp lên vai cho chắc hơn.
“Không biết.” Tôi nói. “Chắc vậy.”
Nhật Hào huých nhẹ tay tôi: “Biết liền nha, không phủ nhận.”
Tôi mặc kệ, bước nhanh hơn một chút. Trong lòng tôi hiểu rất rõ: dù tôi có muốn hay không, ánh mắt mình vẫn sẽ tìm về một hướng quen thuộc.
Khi đến cổng trường, dòng học sinh đã bắt đầu đông lên. Tôi theo thói quen nhìn về khu nhà khối trên. Tim tôi chợt chậm lại một nhịp.
Chị đứng đó.
Châu Thị Thanh Mai đang bước xuống cầu thang, trên tay ôm chồng sách dày. Ánh nắng buổi sáng chiếu nghiêng, làm gương mặt chị trông càng sắc nét hơn. Chị nói gì đó với bạn bên cạnh, rồi quay đầu nhìn xuống sân.
Trong khoảnh khắc rất ngắn, ánh mắt chúng tôi lại chạm nhau.
Tôi không quay đi kịp.
Chị khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu với tôi — rất nhẹ, như thể chỉ dành riêng cho tôi. Không ai xung quanh để ý, chỉ có tôi biết tim mình vừa đập mạnh đến thế nào.
Gia Kỳ thì thầm: “Thấy chưa.”
Nhật Hào cười khẽ: “Trân, mày không ổn rồi đó.”
Tôi không nói gì. Chỉ đứng đó, nhìn theo bóng chị khuất dần vào hành lang. Trong lòng tôi lúc ấy không còn là cảm giác bối rối như hôm qua nữa, mà là một thứ gì đó rõ ràng hơn — một mong chờ rất khẽ, rất thầm.
Buổi học bắt đầu. Tôi ngồi vào chỗ, mở sách, ghi chép đầy đủ như mọi ngày. Thầy cô giảng bài, bạn bè xung quanh nói cười, tất cả đều diễn ra bình thường. Chỉ có tôi biết, từ hôm nay, mỗi buổi sáng đến trường sẽ không còn giống trước nữa.
Vì tôi sẽ luôn vô thức tìm kiếm một bóng dáng.
Và chỉ cần một cái gật đầu rất khẽ kia thôi…
cũng đủ để tôi mang theo suốt cả ngày dài.
Tôi vào lớp khi tiếng trống vào học vừa dứt.
Phòng học còn vương mùi sơn mới, bàn ghế được xếp ngay ngắn, ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ làm bụi phấn lơ lửng trong không khí. Tôi ngồi vào chỗ của mình, bàn gần cửa sổ, vị trí tôi vẫn chọn từ cấp 1 đến giờ — đủ yên tĩnh, đủ xa để không bị làm phiền.
Tiết đầu tiên là Ngữ văn.
Cô giáo bước vào lớp, giọng nói dịu nhưng rõ ràng. Cô giới thiệu sơ lược về chương trình mới, về những bài học sẽ gắn với cảm xúc, với suy nghĩ nhiều hơn là chỉ học thuộc. Tôi mở vở, viết tên bài học rất nắn nót.
Nhưng kỳ lạ là, dù mắt tôi nhìn trang giấy, tâm trí lại không hoàn toàn ở đó.
Cô đọc một đoạn văn ngắn về tuổi học trò, về những năm tháng đầu đời đầy bỡ ngỡ. Tôi nghe từng chữ, rồi bất chợt thấy nó giống mình đến lạ. Có những cuộc gặp gỡ đến rất sớm, sớm hơn cả lúc ta kịp hiểu lòng mình.
Tay tôi khựng lại một nhịp.
Gia Kỳ quay xuống nhìn tôi, nhỏ giọng:
“Học nghiêm túc dữ ha.”
Tôi chỉ gật đầu, không đáp.
Hết tiết văn, tiếng trống vang lên. Cả lớp xôn xao một lúc rồi nhanh chóng ổn định lại cho tiết Toán. Thầy toán bước vào, dáng người cao, giọng dứt khoát. Những con số, công thức hiện lên bảng rất quen thuộc. Đây là môn tôi luôn tự tin.
Tôi tập trung hoàn toàn vào bài giảng. Khi giải bài, đầu óc tôi rõ ràng, logic, từng bước đều gọn gàng. Những dòng suy nghĩ mơ hồ ban nãy tạm thời lùi lại phía sau. Tôi nhận ra, ít nhất trong những con số, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Nhật Hào nghiêng sang, thì thầm:
“Ê, bài này mày giải xong chưa?”
Tôi đẩy vở sang cho Hào nhìn. “Coi đi.”
Hào trợn mắt: “Nhanh ghê.”
Tôi không cười. Chỉ lật sang trang khác, tiếp tục ghi chép. Nhưng sâu trong lòng, tôi biết — không phải vì tôi giỏi hơn, mà vì tôi đang cần một thứ gì đó để bám vào, để không nghĩ ngợi lung tung.
Tiết cuối buổi sáng là Khoa học.
Cô giáo nói về cơ thể con người, về những phản xạ rất tự nhiên mà đôi khi chính ta cũng không nhận ra. Khi cô giảng đến nhịp tim, đến những thay đổi nhỏ nhất trong cảm xúc, tôi bất giác đặt tay lên ngực mình.
Tim tôi đập đều. Nhưng tôi biết, chỉ cần nghĩ đến một người, nhịp ấy sẽ thay đổi ngay.
Tôi ghi bài rất đầy đủ, chữ viết đều và gọn. Nhìn qua, không ai nghĩ tôi đang phân tâm. Tôi vẫn là Trương Nguyễn Trân — học sinh giỏi, trầm lặng, không để cảm xúc lộ ra ngoài.
Chỉ có tôi biết, giữa những dòng chữ ngay ngắn ấy, có một cái tên không hề xuất hiện… nhưng lại hiện diện ở khắp nơi.
Khi tiếng trống báo hết buổi sáng vang lên, tôi gấp sách lại, thở ra rất khẽ. Tôi tự nhủ: Chỉ là một ngày học bình thường thôi.
Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ —
kể từ hôm nay, những ngày “bình thường” ấy
sẽ luôn có một người âm thầm đi cùng trong suy nghĩ của tôi.