Chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi về nhà sớm hơn mọi khi.
Cánh cửa vừa mở ra, mùi cơm chiều quen thuộc lập tức bao lấy tôi. Mẹ đang ở trong bếp, tiếng chảo va nhẹ vào nhau nghe rất bình yên. Tôi thay giày, đặt cặp xuống ghế, đáp lại lời mẹ gọi bằng một tiếng rất khẽ.
“Con về rồi.”
“Ừ, đi khai giảng vui không con?” – mẹ hỏi với ra.
“Dạ… bình thường.”
Tôi trả lời thờ ơ, thậm chí còn không quay đầu lại.
Tôi không cố ý như vậy. Chỉ là trong đầu tôi lúc đó quá nhiều thứ lộn xộn, đến mức không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
Hình ảnh buổi sáng cứ tự động quay lại.
Sân trường.
Tiếng trống.
Và chị.
Tôi không nhận ra rằng, sự khác thường ấy đã bị một người nhìn thấy.
“Ủa mẹ?” – giọng chị gái tôi vang lên ngoài phòng khách.
“Sao nó đi khai giảng có vài tiếng mà về thấy kỳ vậy? Mọi bữa nó về là nói lia lịa, nay im ru luôn.”
Mẹ tôi thở nhẹ. “Mẹ cũng thấy lạ. Hỏi thì nó nói bình thường.”
Chưa đầy một phút sau, cửa phòng tôi bị gõ nhẹ.
Cốc cốc.
“Vào đi.” – tôi nói, giọng thấp.
Cửa mở ra, chị gái tôi ló đầu vào trước, trên môi là nụ cười rất quen thuộc. Chị hơn tôi vài tuổi, là người từng trải, cũng là người hiểu tôi hơn bất kỳ ai trong nhà.
“Ui trời ơi~”
Chị kéo dài giọng, bước hẳn vào phòng rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Công chúa thỏ nhà tôi sao hôm nay mặt đỏ dữ vậy?”
Tôi quay đi. “Có đâu.”
“Có đâu cái gì.” – chị bật cười – “Mặt đỏ tới mang tai kìa.”
Chị nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt rất tinh. “Nào, nói chị nghe coi. Hôm nay khai giảng… để ý ai rồi đúng không, bé Thỏ?”
Tim tôi đập mạnh một cái.
“Không có.” Tôi đáp ngay, nhưng giọng lại nhanh hơn bình thường.
Chị tôi nheo mắt. “Trời ơi, cái kiểu phủ nhận này là biết liền.”
Chị dựa lưng vào tường, khoanh tay, giọng chậm lại:
“Chị không hỏi thì thôi, hỏi là biết hết. Mày từ nhỏ tới lớn có để ý ai bao giờ đâu. Nay tự nhiên im ru, mặt đỏ, trả lời mẹ thì thờ ơ… không phải để ý người ta thì là gì?”
Tôi siết nhẹ tay, cúi đầu. Một lúc rất lâu sau mới nói, rất nhỏ:
“Chỉ là… gặp một người thôi.”
“Ồ.”
Chị kéo dài một tiếng, không trêu nữa.
“Người như thế nào?”
Tôi im lặng. Trong đầu hiện lên dáng người đứng dưới nắng, ánh mắt bình tĩnh, gương mặt sắc sảo.
“Hơn em.” Tôi nói.
“Hơn mấy tuổi.”
Chị tôi khựng lại một chút, rồi gật đầu. “Chị đoán được.”
“Chị ấy… rất giỏi.”
“Rất lạnh.”
“Nhưng… không đáng ghét.”
Tôi nói từng câu, chậm rãi, như đang tự kể lại cho chính mình nghe. Chị tôi không cắt ngang, chỉ lắng nghe.
“Em biết là không nên.” – tôi nói tiếp, giọng hơi thấp xuống – “Chỉ là nhìn thôi. Em không có làm gì cả.”
Chị tôi nhìn tôi rất lâu. Rồi chị đưa tay xoa đầu tôi, nhẹ như hồi tôi còn nhỏ.
“Trân à,” chị nói, giọng trầm hẳn xuống,
“Có những người mình gặp trong đời, không cần làm gì cả. Chỉ cần gặp thôi… là đủ nhớ rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn chị.
“Nhưng nhớ không có nghĩa là giữ được.” – chị nói tiếp – “Nhất là khi người đó đang ở một thế giới khác mình.”
Tôi gật đầu. Tôi hiểu. Tôi luôn hiểu rất nhanh những điều như thế.
“Chị chỉ hỏi một câu thôi.”
Chị nhìn thẳng vào tôi.
“Em có định nói cho người ta biết không?”
Tôi lắc đầu, rất chắc.
“Không.”
Chị thở ra một hơi, cười nhẹ. “Vậy thì tốt. Cứ để nó là một phần của thanh xuân thôi. Đừng để nó làm em buồn quá lâu.”
Chị đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại nói:
“Nhưng nhớ nè, bé Thỏ… những người làm mình đỏ mặt trong ngày khai giảng đầu tiên, thường là người theo mình rất lâu đó.”
Cửa phòng đóng lại.
Tôi ngồi một mình, áp tay lên ngực. Tim vẫn còn đập không đều.
Chiều hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi biết cảm giác để một người bước vào lòng mình mà không cần xin phép là như thế nào.
Và tôi cũng bắt đầu hiểu ra một điều rất chậm:
Có những rung động sinh ra không phải để nói ra,
mà để mang theo… rất lâu về sau.
Sau khi chị gái rời khỏi phòng, tôi vẫn ngồi yên rất lâu.
Căn phòng im ắng đến mức tôi nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ treo trên tường đang chuyển động. Tôi nằm ngửa ra giường, mắt nhìn trần nhà, trong đầu không còn nghĩ được gì khác ngoài một gương mặt quen thuộc cứ hiện lên rồi biến mất.
Tôi thở ra một hơi thật chậm.
Tay vô thức thò vào túi áo khoác treo ở thành giường, chạm phải chiếc điện thoại. Tôi rút ra, màn hình sáng lên, hiện giờ vẫn còn sớm. Tôi do dự một chút, rồi mở ứng dụng nhắn tin.
Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Nhật Hào.
Trân:
Ê Hào.
Chưa đầy vài giây sau, tin nhắn trả lời đã hiện lên.
Nhật Hào:
Gì vậy má
Khai giảng xong là biến mất luôn.
Tôi gõ chữ, xóa đi, rồi gõ lại.
Trân:
Hôm nay… mày thấy khai giảng sao?
Nhật Hào:
Bình thường mà?
Chỉ có mày là bất thường thôi đó.
Tôi khẽ nhíu mày, nhưng khóe môi lại cong lên một chút.
Trân:
Tao bình thường.
Nhật Hào:
Ờ ờ, bình thường dữ lắm
Đứng ngơ ngơ nhìn lên khối 9 suốt
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Trân:
Nói bậy.
Nhật Hào:
Tao nói thiệt
Gia Kỳ cũng thấy luôn á.
Tôi tắt khung chat với Hào, chuyển sang nhắn cho Lê Gia Kỳ.
Trân:
Gia Kỳ.
Một lúc sau mới thấy trả lời.
Gia Kỳ:
Sao nè bé Thỏ
Khai giảng xong là trầm cảm hả
Tôi xoay người nằm nghiêng, ôm gối.
Trân:
Tao hỏi cái này.
Có khi nào… thích một người chỉ vì nhìn một lần không?
Ba dấu chấm hiện lên rất lâu.
Gia Kỳ:
…
Có.
Tôi nín thở.
Gia Kỳ:
Nhưng thường là thích nhầm đó
Người ta lớn hơn mày mấy tuổi đúng không?
Tôi siết chặt điện thoại trong tay.
Trân:
Sao mày biết?
Gia Kỳ:
Nhìn là biết
Mày không bao giờ nhìn bạn cùng tuổi kiểu đó.
Tôi không trả lời ngay. Một lúc sau mới gõ.
Trân:
Tao không định làm gì hết.
Chỉ là… tự nhiên thấy khó chịu.
Gia Kỳ:
Ừ
Khó chịu là đúng rồi
Nhưng mày là mày mà, Trân
Mày giỏi, mày mạnh, mày quen kiểm soát mọi thứ
Tự nhiên có người làm mày mất kiểm soát, không khó chịu mới lạ.
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn đó rất lâu.
Trân:
Nếu sau này không gặp lại thì sao?
Gia Kỳ:
Thì thành ký ức
Mà mày biết không
Có những ký ức không cần kết quả
Vẫn theo người ta cả đời đó.
Tôi tắt màn hình, đặt điện thoại lên ngực.
Ngoài kia, trời bắt đầu tối dần. Ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ, chiếu một vệt dài lên sàn nhà. Tôi nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong ngày cho phép mình không suy nghĩ nữa.
Nhưng dù nhắm mắt, tôi vẫn thấy rõ hình ảnh ấy.
Người con gái đứng giữa sân trường sáng nắng.
Ánh mắt bình tĩnh.
Dáng người thẳng lưng.
Tôi chợt nhận ra một điều rất rõ ràng:
từ hôm nay trở đi, thanh xuân của tôi đã có thêm một cái tên.
Và dù tôi chưa từng gọi thành tiếng,
trong lòng tôi đã biết —
người đó sẽ không rời đi dễ dàng như vậy.