Thanh Xuân Lỡ Nhịp [ Gl ]

Chương 2: Khoảng Cách Ba Năm

Trước Sau

break

Sau buổi khai giảng, mọi thứ dần đi vào nhịp quen thuộc của một năm học mới. Tôi bắt đầu làm quen với lớp 6A, với giáo viên chủ nhiệm, với những tiết học dài hơn và khó hơn tiểu học rất nhiều. Bạn bè vẫn ở bên tôi, Gia Kỳ ngồi bàn trên, Nhật Hào bàn dưới, cả ba tạo thành một nhóm vừa đủ để không bị lạc lõng giữa môi trường mới.

Chỉ có một điều là khác.

Tôi bắt đầu để ý đến khu lớp 9 nhiều hơn mức cần thiết.

Mỗi lần ra chơi, khi cả lớp ùa ra hành lang, tôi thường đứng lại phía sau, giả vờ chỉnh lại sách vở hay buộc dây giày. Ánh mắt tôi theo thói quen tìm về dãy lầu trên. Tôi không biết mình đang mong chờ điều gì, chỉ biết rằng nếu không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, trong lòng sẽ có chút trống trải rất mơ hồ.

Một buổi trưa nọ, tôi được cô giáo phân công lên thư viện lấy tài liệu. Thư viện nằm ở cuối dãy nhà cũ, yên tĩnh hơn hẳn những khu khác. Tôi đẩy cửa bước vào, mùi sách cũ và gỗ trộn vào nhau, tạo cảm giác rất dễ chịu.

Và rồi tôi nhìn thấy chị.

Chị ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng lên mái tóc buộc gọn, gương mặt nghiêng nghiêng, tập trung đọc sách. Không phải bộ đồng phục học sinh bình thường, mà là một khí chất rất khác — trầm, lạnh, nhưng lại thu hút một cách khó hiểu.

Tôi đứng sững lại vài giây, tim đập chậm rồi nhanh dần.

Tôi tự hỏi có nên quay đi không. Nhưng đôi chân lại bước tới trước, rất khẽ, như sợ làm vỡ không khí yên tĩnh quanh chị. Khi tôi đặt tập giấy xuống bàn thủ thư, chị ngẩng đầu lên.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên mất cả việc hít thở. Ánh mắt chị rất sâu, rất bình tĩnh, như đã quen với việc được người khác nhìn ngắm. Nhưng khi nhìn tôi, tôi thấy có gì đó dừng lại trong ánh nhìn ấy — chỉ một chút thôi.

“Em… cần giúp gì không?”

Giọng chị trầm, rõ, không hề xa cách như tôi tưởng.

“Dạ… em lên lấy tài liệu cho lớp.” Tôi đáp, giọng thấp hơn thường ngày.

Chị gật đầu, chỉ tay về phía kệ sách bên trái. “Ở dãy đó.”

Tôi đi ngang qua chỗ chị ngồi. Khoảng cách rất gần. Tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa rất nhẹ, không nồng, giống như mùi buổi sáng sớm. Tim tôi lại lệch đi một nhịp.

Khi tôi quay lại, chị đã đứng dậy, xếp sách vào kệ. Tôi không biết lấy đâu ra can đảm, chỉ biết rằng nếu không nói gì lúc này, có lẽ tôi sẽ hối hận.

“Chị… học lớp 9 ạ?” Tôi hỏi.

Chị nhìn tôi, ánh mắt hơi cong lên nơi khóe mắt. “Ừ.”

“Chị tên gì vậy?”

Chị im lặng một giây, rồi nói: “Châu Thị Thanh Mai.”

Tên chị vang lên rất rõ trong đầu tôi, như một dấu mực vừa được viết xuống, không thể xóa.

“Còn em?” Chị hỏi lại.

“Trương Nguyễn Trân. Lớp 6A.”

“Trân…” Chị lặp lại tên tôi, rất khẽ.

Chỉ một lần gọi tên, mà tôi mang theo cảm giác đó suốt cả buổi chiều hôm ấy.

Sau lần gặp đó, tôi biết thêm về chị qua rất nhiều người. Chị là học sinh giỏi cấp tỉnh, luôn đứng đầu khối. Giáo viên nhắc đến chị với giọng tự hào. Học sinh nhắc đến chị với sự ngưỡng mộ xen lẫn khoảng cách. Ai cũng nói chị lạnh, khó gần.

Nhưng tôi không nghĩ vậy.

Tôi gặp chị thêm vài lần nữa — ở hành lang, ở cầu thang, đôi khi là trong thư viện. Chúng tôi không nói nhiều. Đôi lúc chỉ là một cái gật đầu, một ánh nhìn thoáng qua. Nhưng mỗi lần như thế, tôi đều nhớ rất lâu.

Khoảng cách ba năm tuổi tác lúc ấy lớn hơn tôi tưởng. Tôi là học sinh lớp 6, còn chị đã đứng trước ngưỡng cửa rời trường. Tôi hiểu điều đó, nên chưa bao giờ bước thêm một bước nào. Tôi giữ mọi cảm xúc trong im lặng, giấu rất kỹ, như một bí mật chỉ mình tôi biết.

Có lần Gia Kỳ hỏi:

“Dạo này mày hay lên thư viện ghê.”

Tôi chỉ đáp: “Yên tĩnh.”

Nhưng tôi biết lý do thật sự không chỉ có thế.

Tôi không biết rằng, trong khi tôi lặng lẽ nhìn về phía chị, thì chị — Châu Thị Thanh Mai — cũng đã từng chú ý đến tôi. Chỉ là lúc ấy, cả hai đều chọn im lặng. Và chính sự im lặng đó đã kéo dài suốt những năm tháng sau này.

Thanh xuân của chúng tôi bắt đầu như thế.

Không ồn ào.

Không lời hứa.

Chỉ có những ánh nhìn đi ngang qua nhau, chậm rãi, và rất dễ… lỡ nhịp.

Từ sau lần gặp ở thư viện, tôi bắt đầu nhận ra một điều rất rõ ràng: chỉ cần biết hôm đó có khả năng gặp chị, tâm trạng tôi sẽ khác đi.

Tôi không cố ý tìm chị. Ít nhất là tôi tự nói với mình như vậy. Nhưng mỗi lần tan học sớm, tôi lại vòng qua khu nhà lớp 9. Mỗi lần trực nhật xong, tôi lại đi chậm hơn một chút khi lên cầu thang. Tôi quen dần với việc nhìn thấy chị từ xa — đôi khi đang trao đổi bài với thầy cô, đôi khi đứng cạnh bạn bè nhưng vẫn giữ một khoảng lặng riêng.

Chị luôn nổi bật theo cách rất riêng.

Không phải kiểu ồn ào hay gây chú ý, mà là kiểu chỉ cần đứng yên cũng khiến người khác phải ngoái nhìn. Tôi thấy chị thường mang theo rất nhiều sách, bước đi nhanh, dứt khoát. Có lúc chị cười với bạn, nhưng nụ cười rất nhẹ, rất ngắn, như thể không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc.

Tôi bắt đầu nhớ tên chị một cách rất tự nhiên.

Châu Thị Thanh Mai.

Mỗi lần nghĩ đến, tôi lại lặp lại trong đầu, giống như sợ quên mất.

Một buổi chiều, tôi bị giữ lại lớp vì làm bài kiểm tra bổ sung. Khi ra về thì trời đã ngả nắng. Sân trường vắng hơn thường ngày, gió thổi qua hàng cây làm lá xào xạc. Tôi bước xuống cầu thang thì thấy chị đang đứng ở gần đó, một mình, dựa vào lan can.

Chị nhìn xuống sân, ánh mắt xa xăm.

Tôi chậm lại. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết nên đi tiếp hay quay đầu. Nhưng chị quay sang, thấy tôi trước.

“Tan học muộn vậy?”

Chị hỏi, giọng vẫn trầm và đều.

“Dạ… em làm bài bổ sung.” Tôi đáp.

Chị gật đầu, rồi không nói gì thêm. Khoảng im lặng giữa chúng tôi không hề gượng gạo, nhưng cũng đủ khiến tôi thấy tim mình đập rõ từng nhịp. Tôi đứng cạnh chị, cách chừng một cánh tay. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi nắng và mùi quen thuộc từ chị.

“Em thích học à?”

Chị bất ngờ hỏi.

“Cũng… không ghét.” Tôi trả lời thật lòng.

Chị khẽ cười. “Giống chị.”

Tôi nghiêng đầu nhìn chị. Đó là lần hiếm hoi tôi thấy chị cười lâu hơn một chút. Ánh mắt chị mềm đi, không còn cảm giác xa cách như mọi khi. Trong giây phút ấy, tôi chợt nghĩ: hóa ra chị cũng rất gần, chỉ là không ai dám bước tới.

“Chị sắp tốt nghiệp rồi.”

Chị nói, như đang kể một điều rất bình thường.

Tôi im lặng. Tôi biết điều đó, nhưng khi nghe trực tiếp từ miệng chị, lòng tôi vẫn khẽ chùng xuống.

“Lên cấp 3, chắc bận lắm.” Tôi nói, không biết vì sao lại thấy khó nói tiếp.

“Ừ.” Chị đáp. “Nên chắc… sẽ ít ở đây.”

Tôi không hỏi “ít ở đây” nghĩa là sao. Tôi cũng không nói rằng tôi sẽ nhớ. Tôi chỉ đứng đó, nghe gió thổi, nghe tiếng lòng mình khẽ động.

Hôm đó, chúng tôi chia tay rất đơn giản. Chị đi trước, tôi đi sau. Không ai quay đầu lại.

Từ sau buổi chiều ấy, tôi bắt đầu ý thức rõ hơn về khoảng cách giữa chúng tôi. Ba năm — không chỉ là con số, mà là hai thế giới rất khác. Tôi là học sinh lớp 6, còn chị là người sắp rời đi. Tôi không cho phép mình nghĩ xa hơn, cũng không dám mong nhiều hơn.

Nhưng có những thứ không cần được gọi tên, vẫn tồn tại.

Mỗi lần thấy chị mệt mỏi, tôi lại vô thức lo lắng. Mỗi lần nghe người ta nhắc đến tên chị, tôi lại lắng nghe nhiều hơn một chút. Tôi biết chị học rất giỏi, nhưng cũng chịu áp lực rất lớn. Có lần tôi thấy chị đứng một mình rất lâu sau giờ kiểm tra, ánh mắt trầm hơn mọi khi.

Tôi muốn hỏi. Nhưng tôi không đủ tư cách.

Gia Kỳ từng nói với tôi:

“Trân, mày hình như để ý chị lớp 9 đó hả?”

Tôi giật mình. “Không.”

Gia Kỳ nhìn tôi một lúc rồi cười: “Không thì thôi.”

Nhưng tôi biết, mình không giấu giỏi như mình nghĩ.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh. Những buổi gặp chị thưa dần. Có hôm tôi lên thư viện, chỗ ngồi gần cửa sổ trống không. Có hôm tôi đứng ở hành lang rất lâu, nhưng không thấy dáng người quen thuộc đâu nữa.

Cho đến một ngày, tôi nghe tin chị bận ôn thi, hầu như không ra ngoài lớp.

Tôi đứng trước bảng danh dự, nhìn tên chị được viết rất ngay ngắn ở vị trí đầu. Trong lòng tôi lúc đó có một cảm giác rất lạ — vừa tự hào, vừa buồn, vừa như sắp đánh mất một điều gì đó mà mình chưa từng nắm trong tay.

Tôi không biết rằng, khi tôi âm thầm cất giữ những cảm xúc ấy, thì chị cũng đang đi về phía một ngã rẽ mới của cuộc đời. Và rằng, sự im lặng của chúng tôi hôm nay… sẽ trở thành điều day dứt rất lâu về sau.

Thanh xuân của tôi, bắt đầu học cách nhớ một người như thế.

Không nói ra.

Không chạm tới.

Chỉ lặng lẽ, và chậm rãi… lỡ nhịp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc