Thanh Xuân Lỡ Nhịp [ Gl ]

Chương 1: Buổi Sáng Khai Giảng

Trước Sau

break

Đầu năm lớp 6, tôi đã dậy từ rất sớm.

Trời còn chưa sáng hẳn, ánh đèn ngoài ngõ hắt vào căn phòng nhỏ một màu vàng nhạt. Tôi ngồi dậy, cảm giác vừa háo hức vừa bình thản, như thể hôm nay chỉ là một ngày bình thường — nhưng sâu trong lòng, tôi biết nó sẽ khác.

Tôi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân, tắm rửa thật nhanh. Nước lạnh làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi đứng trước gương một lúc, chỉnh lại mái tóc rồi búi gọn thành một củ tỏi phía sau đầu. Không cầu kỳ, không rườm rà — đó là cách tôi vẫn luôn xuất hiện trước mọi người. Trước khi ra ngoài, tôi xịt một chút nước hoa, rất nhẹ, đủ để chính mình cảm thấy dễ chịu.

Khi mở cửa bước ra, tôi đã thấy họ đứng đó.

Những người bạn đã đi cùng tôi từ cấp 1 đến bây giờ.

Tôi thật sự rất cảm ơn họ. Không phải vì họ luôn nói chuyện nhiều với tôi, mà vì họ chưa từng rời đi. Trong suốt những năm tháng ấy, dù tôi ít nói, dù tôi lạnh lùng, họ vẫn ở cạnh tôi như một điều hiển nhiên.

“Ê Trân, mày nhanh lên coi!”

Giọng Lê Gia Kỳ vang lên, quen thuộc đến mức tôi chẳng cần quay đầu cũng biết là ai. Gia Kỳ đứng tựa vào xe, khoanh tay, gương mặt vừa sốt ruột vừa buồn cười.

“Từ từ.” Tôi đáp ngắn gọn, đóng cửa lại.

“Trời ơi, khai giảng mà mày làm như đi thi học sinh giỏi không bằng.” Gia Kỳ lắc đầu.

Nhật Hào lúc này mới lên tiếng, giọng cười cười:

“Ê, tới đó tao còn ăn sáng nữa. Đừng có làm trễ giờ.”

Tôi nhìn hai người họ, khóe môi khẽ cong lên — rất nhẹ, đến mức nếu không để ý thì chẳng ai nhận ra tôi đang cười.

Chúng tôi cùng nhau đi về phía trường. Con đường quen thuộc bỗng nhiên trở nên khác lạ khi trong đầu tôi vang lên một suy nghĩ rất rõ ràng: từ hôm nay, mình đã là học sinh cấp 2 rồi.

Tôi không biết rằng, cũng trong buổi sáng khai giảng ấy, giữa sân trường đông người, tôi sẽ gặp một người con gái hơn tôi ba tuổi. Một người chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến tôi nhớ suốt cả cuộc đời.

Khi ấy, tôi chưa hề hay biết.

Chúng tôi đến trường khi sân vẫn còn thưa người. Những dãy ghế nhựa được xếp ngay ngắn, cờ bay phần phật trong gió sớm. Âm thanh loa thử mic vang lên từng nhịp khô khốc, nghe vừa lạ vừa quen. Tôi đứng ở khu dành cho khối 6, ngước nhìn cổng trường cao hơn hẳn ngôi trường tiểu học cũ, trong lòng bỗng dưng trống rỗng một chút.

Gia Kỳ chen lên trước tôi, huých nhẹ vai:

“Ê, đông ghê ha. Cấp 2 khác hẳn.”

Nhật Hào thì mải nhìn quanh mấy quầy bán đồ ăn sáng trước cổng, miệng lẩm bẩm tính toán. Tôi chỉ gật đầu, tay kéo lại quai ba lô cho gọn. Tôi không nói nhiều, nhưng mọi thứ xung quanh đều lọt vào mắt rất rõ: màu áo trắng mới tinh, tiếng cười nói lẫn lộn, mùi giấy vở mới và mùi nắng sớm trộn vào nhau, rất đặc trưng của ngày khai giảng.

Chúng tôi được gọi xếp hàng. Giáo viên chủ nhiệm lớp 6A đứng phía trước, đọc danh sách từng người. Khi nghe tên mình vang lên qua loa, tôi bước lên một nhịp, tim đập đều nhưng hơi nhanh hơn bình thường. Tôi tự nhủ: Chỉ là khai giảng thôi, Trân.

Trong lúc chờ buổi lễ bắt đầu, tôi vô thức nhìn về phía khu vực khối trên. Ở đó, các anh chị lớp 9 đứng thành hàng ngay ngắn hơn hẳn, dáng người cao hơn, ánh mắt trầm hơn. Tôi không biết vì sao mình lại nhìn lâu đến thế, như thể đang tìm một điều gì đó chưa có hình dạng.

Rồi tôi thấy chị.

Giữa hàng người áo trắng, Châu Thị Thanh Mai đứng thẳng lưng, mái tóc buộc gọn, gương mặt sắc sảo và rất bình tĩnh. Chị không cười, cũng không nói chuyện nhiều như những người xung quanh. Ánh mắt chị nhìn thẳng về phía lễ đài, tập trung đến mức khiến tôi quên mất mình đang ở đâu.

Khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng tim mình gõ rất rõ.

Tôi không biết tên chị khi đó. Chỉ biết rằng có một cảm giác rất lạ chạy dọc sống lưng — không phải hồi hộp, không phải ngưỡng mộ đơn thuần, mà là một sự chú ý khó giải thích. Như thể từ giây phút đó, thế giới của tôi tự nhiên có thêm một điểm cố định.

“Ê Trân, nhìn gì dữ vậy?” Gia Kỳ thì thầm.

Tôi giật mình, quay đi. “Không có.”

Nhật Hào cười khì: “Mày mới lên cấp 2 mà làm như học sinh lớp 9 không bằng.”

Tôi không đáp. Tôi sợ nếu nói ra, cảm giác kia sẽ biến mất.

Buổi lễ bắt đầu. Hiệu trưởng phát biểu, tiếng vỗ tay vang lên từng đợt. Tôi đứng nghiêm, nghe mà không nghe. Ánh mắt tôi thỉnh thoảng lại trôi về phía hàng lớp 9, nơi chị đứng. Có lúc chị quay đầu nói gì đó với bạn bên cạnh, khóe môi nhếch lên rất nhẹ — chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng đủ khiến tôi nhớ mãi.

Khi tiếng trống khai giảng vang lên, mạnh và dứt khoát, tôi thấy lòng mình khẽ rung theo từng hồi trống. Người ta nói tiếng trống khai trường mở ra một năm học mới. Còn với tôi, nó mở ra một đoạn ký ức mà sau này nghĩ lại, tôi vẫn thấy tim mình chậm đi một nhịp.

Tan lễ, học sinh các khối bắt đầu tản ra. Tôi bị dòng người cuốn đi, mất dấu chị trong chớp mắt. Cảm giác hụt hẫng đến rất nhanh, làm tôi đứng khựng lại một giây.

Chắc chỉ là một người xa lạ thôi, tôi tự trấn an.

Nhưng tôi không biết rằng, từ buổi sáng hôm đó, hình ảnh của chị đã lặng lẽ ở lại. Rằng mỗi lần đi ngang khu lớp 9, tôi sẽ vô thức nhìn lên. Rằng trong suốt những năm tháng sau này, có một người tôi chưa từng thật sự trò chuyện, nhưng lại luôn hiện diện trong trí nhớ — rất rõ, rất lâu.

Buổi khai giảng đầu năm lớp 6 của tôi kết thúc như thế.

Bình thường, ồn ào, và bắt đầu cho một thanh xuân mà tôi chưa hề biết… sẽ lỡ nhịp từ chính giây phút ấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc