Tiếng trống báo hết giờ ra chơi vang lên, cắt ngang những suy nghĩ còn dang dở trong đầu tôi.
Học sinh bắt đầu tản về lớp. Tôi quay lưng lại với sân trường, theo Gia Kỳ và Nhật Hào trở về dãy phòng học khối 6. Con đường quen thuộc bỗng nhiên dài hơn thường ngày, từng bước chân vang lên rất rõ trong tai tôi.
“Vô lớp đi, không là bị ghi tên đó.” – Gia Kỳ nhắc.
Tôi gật đầu, không nói gì. Trước khi bước vào lớp, tôi vô thức ngoái lại nhìn về phía dãy nhà khối 9 thêm một lần nữa. Nhưng bóng dáng quen thuộc đã không còn ở đó.
Trong lòng tôi khẽ hụt đi một nhịp.
Tiết học tiếp theo bắt đầu. Tôi ngồi ngay ngắn, mở sách ra đúng trang, bút đặt ngay ngắn trên bàn. Thầy giảng bài, chữ viết trên bảng đều đặn hiện lên rồi bị xóa đi. Tôi vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn ghi chép đầy đủ. Không ai nhận ra có gì khác lạ.
Chỉ có tôi biết, sự tập trung ấy là do tôi đang cố gắng.
Gia Kỳ quay xuống, đẩy nhẹ mảnh giấy sang bàn tôi.
“Ổn không?”
Tôi nhìn dòng chữ đó vài giây rồi viết lại:
“Ổn.”
Nhưng thực ra, tôi không chắc mình có ổn hay không.
Trong đầu tôi thỉnh thoảng lại hiện lên những hình ảnh rất vụn: cái gật đầu buổi sáng, dáng người bước giữa sân trường, giọng nói trầm trong thư viện. Tất cả đều không rõ ràng, nhưng lại đủ để khiến tôi bận tâm.
Cuối giờ học, tôi được cô gọi lên trả bài. Tôi đứng trước lớp, trả lời trôi chảy, không vấp một chữ. Khi quay về chỗ ngồi, tôi nghe vài tiếng xì xào khe khẽ phía sau — quen thuộc, nhưng không khiến tôi để ý.
Tôi đã quen với việc được đánh giá bằng kết quả.
Tan học buổi sáng, tôi thu dọn sách vở chậm hơn mọi khi. Nhật Hào đứng đợi ở cửa lớp, nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Hôm nay mày chậm dữ vậy?” – Hào hỏi.
“Không sao.” – tôi đáp.
Chúng tôi cùng nhau đi ra cổng. Nắng trưa đã lên cao, chiếu thẳng xuống sân trường, làm mọi thứ trở nên chói mắt. Tôi bước đi giữa hai người bạn, nghe họ nói chuyện linh tinh về game, về bài kiểm tra, về mấy chuyện rất nhỏ.
Tôi vẫn nghe. Chỉ là… không hoàn toàn ở đó.
Trước khi ra khỏi cổng, tôi lại nhìn về phía dãy nhà khối trên một lần nữa. Tôi không thấy chị. Có lẽ chị đã về trước, hoặc đang ở đâu đó mà tôi không biết.
Một cảm giác rất lạ lan ra trong lòng tôi.
Không phải buồn.
Không phải thất vọng.
Mà là một sự nhận thức rất rõ ràng rằng:
tôi đang bắt đầu để tâm đến việc có gặp được chị hay không.
Và điều đó khiến tôi hơi sợ.
Trên đường về, Gia Kỳ bất chợt nói:
“Trân nè.”
“Hả?”
“Nếu một ngày nào đó mày không còn gặp chị đó nữa,” Gia Kỳ hỏi, giọng chậm lại,
“mày nghĩ mày sẽ sao?”
Tôi im lặng rất lâu.
“Không biết.” – tôi đáp. – “Nhưng chắc… sẽ nhớ.”
Gia Kỳ không nói gì thêm. Nhật Hào cũng im lặng theo. Chúng tôi đi tiếp, mỗi người mang theo suy nghĩ riêng của mình.
Tôi chợt hiểu ra một điều rất muộn:
có những người chưa từng bước vào đời ta một cách rõ ràng,
nhưng chỉ cần xuất hiện đúng lúc…
cũng đủ để để lại một khoảng trống rất lâu về sau.
Và tôi biết,
Châu Thị Thanh Mai
đang dần trở thành khoảng lặng đó trong thanh xuân của tôi.
Buổi trưa hôm đó trôi qua chậm hơn tôi tưởng.
Về đến nhà, tôi ăn cơm rất nhanh rồi vào phòng, đặt cặp xuống bàn học. Quạt quay đều, tiếng gió thổi nhè nhẹ nhưng không làm đầu óc tôi nhẹ đi chút nào. Tôi mở sách ra, định làm bài tập, nhưng mắt cứ dừng lại ở một trang rất lâu mà không đọc nổi một dòng.
Tôi gấp sách lại.
Tôi không quen với cảm giác này — cảm giác bị kéo ra khỏi nhịp sinh hoạt quen thuộc chỉ vì một người. Từ trước đến giờ, mọi thứ trong tôi đều rất rõ ràng: học thì học, nghỉ thì nghỉ, không có khoảng mờ. Vậy mà bây giờ, chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tôi phân tâm.
Tôi nằm xuống giường, tay gác lên trán.
Chỉ là một người chị khóa trên thôi.
Tôi tự nhủ. Chỉ là gặp vài lần.
Nhưng càng cố nghĩ như vậy, hình ảnh ấy lại càng hiện lên rõ hơn.
Buổi chiều, tôi quay lại trường cho ca học tiếp theo. Trên đường đi, Gia Kỳ và Nhật Hào vẫn nói chuyện rôm rả như mọi ngày. Tôi vẫn đi giữa họ, vẫn lắng nghe, vẫn đáp lại vài câu cho có. Nhưng trong lòng, tôi lại có một mong chờ rất nhỏ — mong được nhìn thấy chị thêm một lần nữa.
Khi bước vào sân trường, tôi vô thức nhìn lên dãy nhà khối 9.
Không có.
Tôi hơi thất vọng, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Tôi quay đi, tự trách mình vì đã mong đợi những điều không cần thiết.
Tiết học buổi chiều trôi qua đều đều. Tôi làm bài, trả lời câu hỏi của thầy cô, vẫn giữ được sự tập trung cần có. Nhưng giữa những khoảng lặng hiếm hoi, tôi lại nghĩ: không biết giờ này chị đang làm gì.
Câu hỏi đó khiến tôi khẽ giật mình.
Tôi chưa từng tò mò về cuộc sống của người khác như vậy.
Tan học, tôi đứng dậy chậm hơn một chút. Gia Kỳ nhìn tôi, không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi một cái — rất khẽ, như một cách nhắc nhở rằng tôi không một mình.
Ra đến cổng trường, trời đã dịu nắng. Tôi nhìn quanh lần cuối, rồi thôi. Hôm nay, tôi không gặp chị.
Nhưng kỳ lạ là, cảm giác ấy không biến mất cùng với việc không nhìn thấy.
Trên đường về, tôi nghĩ rất nhiều. Nghĩ về khoảng cách ba năm. Nghĩ về việc chị sắp rời trường. Nghĩ về việc có lẽ, trong cuộc đời chị, tôi chỉ là một cái tên rất mờ — thậm chí có thể không được nhớ tới.
Ý nghĩ đó khiến lòng tôi chùng xuống.
Tối hôm ấy, khi ngồi vào bàn học, tôi viết bài rất cẩn thận. Chữ ngay ngắn, từng dòng rõ ràng. Nhìn vào, không ai nghĩ tôi đang mang theo nhiều suy nghĩ đến vậy.
Trước khi đi ngủ, tôi mở điện thoại, nhìn vào danh sách tin nhắn. Không có gì mới. Tôi đặt máy sang một bên, tắt đèn.
Trong bóng tối, tôi khẽ mở mắt.
Tôi không biết mối cảm xúc này sẽ đi đến đâu. Tôi cũng không biết liệu nó sẽ sớm phai đi hay ở lại rất lâu. Chỉ biết rằng, từ hôm nay, mỗi ngày đến trường của tôi sẽ có thêm một câu hỏi lặng thầm:
Hôm nay… có gặp chị không?
Và dù tôi không nói ra, không ai biết,
thì trong lòng tôi đã rất rõ:
một khi đã để tâm đến một người,
việc quên đi… chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
.