Thanh Xuân Lỡ Nhịp [ Gl ]

Chương 43 Ngoại Truyện: Ký ức về chị Thanh Mai

Trước Sau

break

Có những đêm ở Hàn Quốc, khi thành phố đã ngủ yên, tôi lại bất giác nhớ về chị.

Ký ức về Thanh Mai không bao giờ xuất hiện ồn ào. Nó đến rất khẽ, như một làn gió lướt qua tim tôi, mang theo mùi quen thuộc của những ngày cũ. Tôi nhắm mắt lại, và hình ảnh của chị hiện lên rõ ràng đến mức khiến tôi phải khựng lại vài giây để hít thở.

Chị có mái tóc dài, không quá dày nhưng luôn mềm và suôn. Mỗi khi chị cúi xuống hay quay đầu, tóc lại rơi nhẹ xuống bờ vai, che đi một phần gương mặt. Tôi từng rất thích khoảnh khắc ấy, vì lúc đó chị trông dịu dàng hơn bình thường, không còn vẻ lạnh lùng mà mọi người hay nói.

Gương mặt chị là dáng trái xoan, đường nét cân đối, không cần trang điểm nhiều cũng đủ nổi bật. Làn da trắng, đôi khi dưới nắng lại ánh lên màu rất nhẹ, như có gì đó trong veo. Chị không hay cười lớn, nhưng mỗi khi khóe môi cong lên, cả thế giới xung quanh tôi dường như chậm lại.

Và đôi môi đỏ hồng ấy…

Không phải kiểu đỏ rực, mà là màu rất tự nhiên, giống như lúc nào cũng mang theo hơi ấm. Chị hay mím môi khi suy nghĩ, hay cắn nhẹ môi dưới khi ngại ngùng — những thói quen nhỏ nhặt mà có lẽ chỉ mình tôi để ý.

Ánh mắt chị luôn sâu. Không phải kiểu nhìn thẳng khiến người khác áp lực, mà là ánh nhìn như đã trải qua rất nhiều chuyện. Khi chị nhìn tôi, ánh mắt ấy lại dịu đi hẳn, mang theo sự che chở mà tôi chưa từng nhận ra rõ ràng lúc đó.

Tôi nhớ cả giọng nói của chị. Không cao, không quá trầm, nhưng mỗi lần gọi tên tôi đều rất rõ ràng, rất chắc chắn. Như thể chỉ cần nghe thấy, tôi sẽ biết mình đang ở đúng chỗ.

Có đôi lúc tôi tự hỏi, nếu thời gian quay lại, liệu tôi có dám nhìn chị lâu hơn không. Có dám nói nhiều hơn, hỏi han nhiều hơn, hay chỉ đơn giản là đứng cạnh chị lâu thêm một chút.

Nhưng ký ức không cho phép sửa sai.

Thanh Mai của tôi mãi mãi dừng lại ở độ tuổi ấy — xinh đẹp, dịu dàng, và đầy những điều chưa kịp nói ra. Chị tồn tại trong trí nhớ tôi không phải như một nỗi đau, mà như một phần thanh xuân đã khắc sâu vào tim, không phai, không nhạt.

Ở một nơi rất xa, tôi tin rằng chị vẫn như vậy.

Mái tóc dài phủ xuống vai, đôi môi đỏ hồng khẽ cong lên, và gương mặt trái xoan ấy… vẫn đang mỉm cười, dõi theo tôi trưởng thành.

Đêm hôm đó, tôi ngủ rất sâu.

Trong mơ, tôi thấy mình quay lại ngôi trường cũ. Không phải phiên bản ồn ào của những giờ ra chơi, mà là ngôi trường tĩnh lặng, nhuộm một màu vàng nhạt như buổi chiều muộn. Gió thổi rất nhẹ, mang theo mùi lá khô quen thuộc.

Dưới gốc cây cổ thụ nơi góc sân trường, chiếc ghế đá vẫn ở đó.

Và chị… cũng ở đó.

Chị ngồi cạnh tôi, khoảng cách rất gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc tỏa ra từ người chị. Mái tóc dài của chị buông xuống vai, vài sợi khẽ lay theo gió. Chị vẫn mặc bộ đồng phục năm ấy, gọn gàng, sạch sẽ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không ai nói gì trước.

Chúng tôi chỉ ngồi đó, cùng nhìn về khoảng sân trống trải phía trước. Ánh nắng xuyên qua tán lá, đổ xuống nền gạch những vệt sáng loang lổ. Mọi thứ yên bình đến mức tôi sợ, sợ chỉ cần lên tiếng thì giấc mơ sẽ tan biến.

Cuối cùng, chị quay sang nhìn tôi. Ánh mắt ấy vẫn dịu dàng như trong ký ức.

“Em lớn rồi.”

Giọng chị rất khẽ, nhưng rõ ràng.

Tôi cúi đầu, hai tay đặt trên đùi, giống hệt dáng vẻ năm xưa. “Em vẫn nhớ chị.”

Chị mỉm cười. Nụ cười không buồn, cũng không tiếc nuối. Chỉ là rất hiền. “Chị biết.”

Tôi muốn hỏi chị rất nhiều điều. Muốn kể cho chị nghe về Hàn Quốc, về tuyết rơi, về hoa anh đào chưa kịp nở, về những đêm tôi đã mạnh mẽ ra sao. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, chỉ có thể ngồi im, như sợ đánh mất khoảnh khắc này.

Chị đưa tay lên, xoa nhẹ đầu tôi. Cử chỉ quen thuộc ấy khiến tim tôi thắt lại.

“Trân à,” chị nói, “đừng quay đầu lại nữa.”

Tôi ngẩng lên, mắt cay xè. “Nhưng em nhớ chị…”

“Nhớ thì cứ nhớ,” chị dịu dàng đáp, “nhưng đừng để ký ức giữ chân em.”

Gió thổi mạnh hơn một chút. Lá cây xào xạc. Ánh nắng nhạt dần.

Chị đứng dậy trước, quay lưng về phía tôi. Tôi vội đứng lên theo, muốn gọi chị, muốn giữ chị lại. Nhưng chân tôi như bị ghì chặt xuống đất.

Trước khi rời đi, chị quay đầu lại một lần cuối.

Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, khắc sâu vào tim tôi.

“Chị luôn ở đó,” chị nói, “chỉ là em không cần phải tìm nữa.”

Rồi chị bước đi, hòa vào ánh sáng nhạt dần dưới tán cây cổ thụ.

Tôi choàng tỉnh.

Trời đã sáng. Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ. Trái tim tôi vẫn còn đập rất nhanh, nhưng không đau như những lần trước. Tôi ngồi dậy, đưa tay chạm lên ngực mình, hít một hơi thật sâu.

Giấc mơ ấy không khiến tôi buồn.

Nó giống như một lời tạm biệt muộn màng, dịu dàng, và trọn vẹn.

Và lần đầu tiên sau rất lâu, khi nhớ về chị Thanh Mai, tôi không còn chỉ thấy mất mát — mà thấy cả sự bình yên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc