Sau giấc mơ đó, tôi thức dậy rất lâu mà không thể ngủ lại. Tôi không khóc, cũng không hoảng loạn như những lần trước. Trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ — trống rỗng nhưng nhẹ nhõm, như thể có một nút thắt đã được gỡ ra sau nhiều năm.
Tôi pha cho mình một tách trà nóng, đứng bên cửa sổ nhìn thành phố dần tỉnh giấc. Người đi làm bắt đầu nhiều hơn, xe cộ chạy đều trên con đường phía dưới. Cuộc sống vẫn tiếp tục, không chờ đợi ai cả.
Tôi chợt nhận ra, đã rất lâu rồi tôi không còn mơ thấy chị theo cách đau đớn như trước. Không còn cảnh tôi chạy theo gọi tên chị trong vô vọng, không còn cảm giác bất lực khi tỉnh dậy. Giấc mơ đêm qua giống như một lần gặp cuối — không để níu kéo, chỉ để nói lời đủ đầy.
Ở trường hôm đó, tôi học rất tập trung. Bạn bè ngạc nhiên vì tôi cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn. Một người bạn hỏi đùa: “Hôm nay có chuyện gì vui hả?”
Tôi lắc đầu. “Không có gì đặc biệt.”
Nhưng tôi biết, trong lòng mình vừa có một thay đổi rất lớn.
Buổi chiều, tôi ghé qua công viên nhỏ gần nhà. Trời đầu xuân vẫn còn lạnh, cây cối chưa kịp xanh, nhưng tôi vẫn ngồi xuống một băng ghế gỗ, nhắm mắt lại một chút. Gió thổi qua, mang theo mùi đất ẩm quen thuộc, rất giống cảm giác dưới gốc cây cổ thụ năm nào.
Tôi khẽ nói, không biết là nói với ai: “Em đi tiếp nha.”
Không có câu trả lời. Nhưng lần này, tôi không cần câu trả lời nữa.
Tối đó, tôi mở chiếc hộp cũ ra lần cuối trong một thời gian dài. Tôi không đọc lại từng lá thư, chỉ sắp xếp chúng ngay ngắn, cất vào ngăn tủ sâu nhất. Không phải vì quên, mà vì tôi đã học được cách mang theo mà không bị kéo lùi.
Chị Thanh Mai sẽ luôn là một phần của tôi.
Nhưng từ hôm nay, chị sẽ ở lại trong ký ức — không còn đứng chắn trước con đường tôi đi.
Ngoài kia, trời Hàn Quốc bắt đầu chuyển mùa. Tôi biết, rồi sẽ có một ngày, hoa anh đào nở rộ trên những con đường xa lạ ấy.
Và khi ngày đó đến, tôi sẽ mỉm cười —
không phải vì buồn,
mà vì tôi đã thật sự trưởng thành.
Tôi bắt đầu sống những ngày rất bình thường.
Buổi sáng thức dậy sớm hơn một chút, tự pha cà phê, kiểm tra lịch học rồi ra khỏi nhà khi thành phố còn chưa quá đông. Tôi quen với việc đi bộ một đoạn ngắn trước khi xuống ga tàu điện ngầm, quen với tiếng thông báo đều đều, quen với cảm giác đứng giữa rất nhiều người nhưng không còn thấy lạc lõng.
Có đôi lúc, hình ảnh của chị vẫn thoáng qua trong đầu tôi — rất nhanh, rất nhẹ. Không còn làm tim tôi thắt lại như trước. Chỉ giống như khi nhớ về một buổi chiều cũ, một con đường quen, một mùi hương từng rất thân thuộc.
Tôi học tốt hơn, không phải vì ép mình phải giỏi, mà vì tôi muốn. Muốn sống một cuộc đời đủ đầy để không phụ những gì đã mất. Tôi bắt đầu tham gia thêm vài hoạt động ở trường, quen thêm nhiều người, có những mối quan hệ không cần đào sâu quá khứ.
Có những tối, tôi cùng bạn bè ngồi ăn khuya, cười nói về những chuyện rất vụn vặt. Có những đêm, tôi ở một mình, mở cửa sổ, để gió lạnh lùa vào phòng. Tôi không trốn tránh cảm xúc nữa. Buồn thì nhận là buồn, nhớ thì nhận là nhớ, nhưng không để mình chìm xuống.
Một ngày nọ, tôi đi ngang qua con đường có hàng cây anh đào đầu tiên bắt đầu nở. Hoa chưa nhiều, chỉ lác đác vài cánh hồng nhạt rung rinh trong gió. Tôi dừng lại rất lâu, ngước nhìn lên, tim khẽ rung động.
Tôi không thì thầm gọi tên chị.
Tôi chỉ mỉm cười.
Bởi vì tôi biết, dù chị không còn ở bên, thì những gì chị để lại đã trở thành một phần trong con người tôi — dịu dàng hơn, vững vàng hơn, và biết trân trọng từng khoảnh khắc đang có.
Tôi tiếp tục bước đi, hòa vào dòng người, vào cuộc sống đang chảy trôi. Không ngoảnh đầu lại, không chạy trốn quá khứ.
Chỉ là đi tiếp, từng bước một.
Và lần này, tôi thật sự ổn.