Toàn thân cô như bị lửa thiêu, chỗ từng thuộc về hắn thì trống trải đến đáng sợ. Nỗi đau còn đó, nhưng ký ức về cơn tê dại lan dọc sống lưng lại càng rõ ràng hơn.
“Phó tiên sinh… Phó tiên sinh…” - cô khẽ giãy dụa, nhưng càng giãy thì áp lực phía sau lại càng rõ rệt.
Nỗi sợ dâng tràn, môi cô tái nhợt, run run cầu xin: “Đừng… đừng mà… em không chịu nổi… em sợ, em đau lắm…”
Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp đầy ám chỉ:
“Ta dạy em viết chữ, chẳng lẽ lại không đáng để em báo đáp chút gì sao?”
Mạnh Uyển Tú vội lắc đầu:
“Em không muốn học nữa!”
“Không do em định đoạt.” - Phó Hy Sách cúi xuống cắn khẽ lên má cô, giọng khàn khàn thấp trầm:
“Nhưng nơi này không thích hợp, nếu để em kêu ra, kinh động đến Mạnh thúc, ông ấy sẽ cầm gậy mà đánh, chẳng cho ta bước vào nhà thêm lần nào.”
Hắn thả người ngồi xuống ghế, đôi chân dài thẳng tắp khiến chiếc ghế vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội.
“Quỳ xuống đây.” - Hắn kéo tay cô, bắt cô quỳ trước mặt mình, rồi áp bàn tay nhỏ nhắn của cô lên nơi nóng bỏng căng chặt kia. Giọng hắn dứt khoát, mang theo mệnh lệnh:
“Mau… cởi ra.”
Uyển Tú hoảng sợ, cố sức né tránh:
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Manh Tứ, đừng không nghe lời.” - Giọng điệu hắn vừa như đe dọa, vừa như cảnh cáo.
Uyển Tú biết hắn chưa từng là người dễ dàng thương lượng, những gì Phó Hy Sách muốn, nào có ai ngăn được.
Nước mắt ầng ậng trong hốc mắt, cô run run làm theo, động tác dè dặt, trong lòng dấy lên một nỗi sợ khó gọi thành tên.
Phó Hy Sách dạy cô viết chữ thế nào, thì cũng dạy cô cách khiến hắn vui lòng như thế.
Mạnh Uyển Tú xấu hổ đến mức mặt nóng rực, cơ thể run rẩy, chỉ có thể máy móc làm theo động tác hắn dẫn dắt.
Chịu đựng đến không nổi, cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, giọng run run:
“Phải làm thế nào… mới được?”
Như thế này, với hắn mà nói, hoàn toàn không đủ.
Nhìn gương mặt ngấn lệ của cô, hắn lại thấy vừa đáng thương, vừa khiến lòng rung động. Ngón tay thô ráp khẽ vuốt qua đôi môi mềm mại:
“Muốn kết thúc nhanh hơn sao?”
Uyển Tú hoảng loạn gật đầu.
“Dùng miệng.”
“Gì cơ…?”
Câu hỏi còn chưa kịp thoát hết, hắn đã nắm lấy sau gáy cô, ép sát xuống. Vật nóng bỏng kia chạm ngay bờ môi khép chặt, khiến cô lập tức lắc đầu, khóc lắp:
“Không… em không muốn!”
Gương mặt hắn không một gợn cảm xúc, ánh mắt tối sầm như vực sâu. Thừa lúc cô khẽ hé môi, hắn liền thẳng tay ép xuống, bắt cô phải ngậm lấy.
Khoang miệng chật hẹp lập tức bị lấp đầy, Uyển Tú vừa nghẹn thở, vừa muốn nôn, tiếng kêu ú ớ bị nghẽn lại nơi cổ họng.
Phó Hy Sách bất chợt thấy sống lưng tê dại, hắn kéo giật mái tóc cô , rút ra, để luồng không khí mới ào ạt tràn vào cổ họng. Mạnh Uyển Tú ho sặc sụa, nước dãi vương đầy khóe môi, khiến đôi môi càng thêm ướt át, đỏ mọng như quả anh đào.
“Ngậm cho ngoan, đợi đến khi tôi thoải mái rồi, tôi sẽ buông tha.”
Cô nhẫn nhịn cơn đau từ chân tóc truyền xuống, vẫn cố chống cự:
“Em không…”
Phó Hy Sách vốn không cho phép ai làm trái ý mình. Hắn gạt mớ tóc rối vương bên tai cô, ép buộc cô mở miệng, để hắn xâm nhập lần nữa, sâu hơn, chạm tới tận cổ họng, rồi mới buông cho cô thở dốc.
Đôi môi đỏ mọng bị căng đầy, mỗi lần hắn tiến vào, cô lại có cảm giác nghẹt thở rõ rệt. Gương mặt căng cứng, quai hàm đau nhức, vị nồng nồng của đàn ông bao trùm khoang miệng. Hàng mi ướt nhòe, Uyển Tú không kìm nổi suy nghĩ: những trò hạ tiện thế này, nhất định là trước kia đã có người đàn bà khác từng hầu hạ hắn như vậy.
Trong đầu cô thoáng hiện lên mùi hương nước hoa trên gối ở biệt thự hôm ấy — thật sự là của Bạch Ngọc San, hay một người đàn bà nào khác? Chỉ vừa nghĩ tới thôi, sống mũi cô đã cay xè, nước mắt lã chã rơi thành dòng.
“Thật biết phá hỏng hứng thú.”