Thành Phố Nổi Loạn

Chương 15: Hương Phi Lan (Phần 15)

Trước Sau

break

Phó Hy Sách ghét nhất là cô khóc. Trước kia, khi ân ái, Mạnh Uyển Tú chưa bao giờ dùng một đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn như thế, khiến hắn vừa sinh giận, vừa nảy lòng thương.

Cái miệng này, vẫn vụng về như ngày nào — vụng đến mức vừa thiêu đốt du͙© vọиɠ của hắn, khiến hắn gần như muốn mất hết lý trí, lại vừa ngây ngô, để chỉ một chút ma sát thôi, ngọn sóng cuồn cuộn trong hắn lại nhanh chóng bị dập tắt.

Thôi vậy.

Hắn nén lại ham muốn, mặc y phục chỉnh tề, rồi bế Mạnh Uyển Tú đặt lên giường, cúi xuống hôn lấy hôn để, như muốn giải cơn khát.

Trong lòng Uyển Tú khúc mắc chẳng sao gỡ nổi, dù hắn hôn thế nào cô cũng thấy khó chịu, cứ liên tục đẩy hắn ra, giãy giụa.

Phó Hy Sách nổi giận, tóm chặt hai cổ tay mảnh mai của cô, một tay ép lên đỉnh đầu, mạnh mẽ và tàn nhẫn:
“Em còn định làm loạn đến chừng nào? Thế này là nhất định không muốn phải không? Vậy thì phải ai mới khiến em bằng lòng?”

Mạnh Uyển Tú nhìn hắn còn nghi ngờ mình có tình riêng, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Lần đầu tiên cô tức giận đến mất hết lý trí, cố ý chọn lời cay nghiệt nhất để nói:
“Đúng, tôi không muốn! Chỉ cần không phải là anh, thì ai đến tôi cũng chịu!”

“Cô nói lại lần nữa xem.” Hắn siết đến mức cổ tay cô đau buốt, giọng nói lạnh lùng như băng.

Đôi môi Uyển Tú run rẩy:
“Phó Hy Sách, đừng tưởng ai cũng không thể thiếu anh! Anh cứ việc tìm người khác bằng lòng đi.”

Trong mắt cô ánh lên ngọn lửa hận thù, nóng bỏng đến mức như muốn thiêu cháy hắn.

Phó Hy Sách hỏi:
“Thật sự muốn tôi đi?”

Nhưng ngọn lửa căm hận ấy không cháy được bao lâu, liền bị nước mắt nhấn chìm. Uyển Tú hối hận bản thân yếu đuối, vừa khóc vừa lau lệ, nức nở nói:
“Đúng vậy, đi đi… tìm người khác mà anh muốn… Anh có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, sao cứ phải đến làm phiền tôi, cứ phải đến trêu chọc tôi?”

Phó Hy Sách lặng im hồi lâu, rồi đứng dậy. Hắn lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế. Khi quay đầu nhìn lại, Mạnh Uyển Tú vẫn vùi trong chăn mà khóc, ngoài nỗi tủi hờn thì chẳng có lấy một chút hối tiếc.

Phó Hy Sách cũng phải đi, nhất định phải đi.

Hắn sợ chỉ cần ở lại thêm một khắc nữa thôi, mình sẽ phát điên mất.

Ngày trước, mỗi khi Mạnh Uyển Tú nhìn hắn, ánh mắt đều mang theo chút rụt rè, thẹn thùng. Chỉ cần ánh mắt hai người chạm nhau, cô sẽ vội vã né đi, nhưng chưa được mấy giây lại lén lút ngó sang. Khi ấy, đôi tai nhỏ chắc chắn đã sớm đỏ bừng.

Đôi mắt cô khi đó luôn ánh lên những tia sáng lấp lánh, ngây thơ và rạng rỡ. Ánh mắt một thiếu nữ ôm mối tình đầu nhìn người mình thương quả thật khiến người ta rung động khôn xiết.

Thế nhưng, giờ đây đôi mắt ấy đã không còn dõi theo bóng lưng hắn nữa.

Khi chiếc Chevrolet dừng lại ở đầu ngõ, trời vẫn còn mưa, người qua đường đều bất giác dừng chân ngoái lại nhìn.

Ngõ hẻm Thượng Hải xưa nay vốn chẳng giữ nổi bí mật. Ai mà chẳng biết nhà họ Mạnh chính là thông gia với phủ Phó danh tiếng lẫy lừng. Chỉ cần chiếc Chevrolet dừng trước ngõ, mọi người đều biết bên trong ngồi chính là Phó Hy Sách - Phó lão bản.

Tiếc thay, người hắn đến tìm lại chẳng hề ngó ngàng đến. Cô vận áo lụa màu hồng phấn, tay giương cao chiếc ô giấy, để lộ cổ tay trắng muốt như ngọc non. Như chú chim non đang mổ thóc, cô chỗ này vẫy tay, chỗ kia nghiêng mình, cam tâm để mưa tạt ướt thân, chỉ để che mưa cho người đàn ông mặc áo vải thô, dáng vẻ lam lũ kia.

Cô tặng khăn tay cho kẻ khác, đỏ mặt vì kẻ khác.

Còn về việc chọn vợ, Phó Hy Sách vốn có toan tính của riêng mình. Bên Nam Kinh đang dõi theo từng cử chỉ của hắn, hắn càng cần một người như Bạch Ngọc San - khéo ăn khéo nói, ứng đối trôi chảy trong mọi tình huống xã giao.

Còn Mạnh Uyển Tú… hắn quyết định, buông tay để cô đi.

Cô có thể chết tâm, chịu buông bỏ hôn ước, quả thật là chuyện tốt hơn hết thảy. Như vậy, từ nay về sau, Mạnh Uyển Tú thế nào đi nữa, cũng chẳng còn dính dáng gì đến hắn.

Thế nhưng, khi Phó Hy Sách đi trên đường, bất giác bước chân lại chậm dần, quay đầu muốn ngó lại phía sau; khi hắn đọc báo, vừa đưa lên bàn là cà phê và bánh ngọt liền thuận tay gạt sang bên kia chiếc bàn nhỏ, chừa chỗ trống cho ai đó; khi hắn trong văn phòng mơ mơ tỉnh tỉnh, ngái ngủ mà gọi: “Mạnh Tứ, ta khát rồi,” lại không có ai lên tiếng đáp lời…

Khi ấy hắn mới chợt hiểu ra, nếu Mạnh Uyển Tú thật sự đã trở thành người “không còn liên quan gì đến hắn” nữa, thì đó sẽ là chuyện khiến người ta căm hận đến mức nào.

Cô đúng là khiến hắn vừa hận vừa giận. Chỉ mới mấy ngày thôi, thoắt cái cô đã yêu kẻ khác, thế thì cô còn xứng đáng với hắn sao?

Ấy vậy mà giờ đây, cô còn dám rơi lệ tủi thân, còn dám chất vấn hắn vì sao.

Vì sao ư? Còn có thể vì cái gì nữa chứ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc