Phó Hy Sách đưa tay bắt lấy chiếc gối. Thấy đôi mắt cô đỏ hoe như mắt thỏ, anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn đánh giá căn phòng khuê của cô, hỏi:
“Lại khóc gì nữa đây?”
“Tôi không muốn thấy anh, anh đi đi.”
“Thật sự muốn tôi đi?”
Phó Hy Sách khẽ cười, bước đến bên bàn học. Trên mặt bàn bày biện ngay ngắn sách vở, bút tích, giấy nháp; sách là Tân quốc văn, bên cạnh còn có nghiên mực và chặn giấy.
Anh nửa tựa vào bàn, cầm lấy tờ giấy nháp xem chữ viết của Mạnh Uyển Tú.
Chiếc đèn bàn chụp xanh biếc thả xuống một sợi dây nhỏ, anh “cạch” một tiếng bật sáng, lại “cạch” một tiếng tắt đi, cứ thế “cạch cạch cạch”, còn phiền hơn cả đồng hồ Tây.
Mạnh Uyển Tú đỏ mặt xấu hổ, vội giành lại tờ giấy trong tay anh:
“Không cho anh xem.”
“Tờ này không phải chữ của em, ai viết?” Anh rút ra một tờ, giơ ra trước mắt cô.
“Liên quan gì đến anh!” Mạnh Uyển Tú muốn giật lại, nhưng Phó Hy Sách không buông. Cô sợ bị xé rách, cũng không nỡ mạnh tay, chỉ đành cầu khẩn:
“Trả cho tôi.”
Phó Hy Sách thấy cô quý trọng tờ giấy kia, liền cười:
“Không chịu nói à?”
Anh vòng tay ôm lấy eo Mạnh Uyển Tú, làm bộ muốn hôn cô. Mạnh Uyển Tú luống cuống đẩy anh vài cái, trong nhà còn có người nên không dám kêu to. Nhưng Phó Hy Sách lại càng vô lại, ngay trong phòng này cũng dám làm càn.
“Tôi nói, tôi nói.” - Mạnh Uyển Tú vội vàng đáp - “Là tôi nhờ biểu ca viết giúp, anh ấy có dạy tôi tập chữ.”
Phó Hy Sách im lặng một lát, sau đó khẽ cười lạnh:
“Thứ viết như chó cào đó cũng gọi là chữ sao?”
Mạnh Uyển Tú nghe anh châm chọc, gương mặt đỏ bừng như bốc lửa, đến cả sau gáy cũng nóng rát. Cô tự thấy mình vốn đã không bằng Hà Duy Thành, ở trong mắt Phó Hy Sách lại chẳng biết còn tệ hại đến mức nào.
Phó Hy Sách xoay người ôm lấy eo cô, cánh tay trái vòng qua giữ chặt, tay phải cầm bút lông chấm mực, khẽ chạm vào hông cô, ra hiệu:
“Lấy giấy ra.”
Mạnh Uyển Tú cắn môi, căng thẳng đến mức lưng cứng đờ, ngơ ngác như khúc gỗ mà trải giấy tuyên thành lên.
Phó Hy Sách hạ bút viết hai chữ, nét bút dày mảnh xen kẽ, lực đạo mạnh mẽ, ngay ngắn lại đẹp đẽ.
Anh hỏi:
“Có nhận ra không?”
Mạnh Uyển Tú khẽ gật đầu:
“Hy Sách.”
Ngay từ đầu, hai chữ này chính là thứ cô nhận ra đầu tiên.
“Ngoan.” - Phó Hy Sách khẽ hôn lên má cô, đặt bút vào tay cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mà cùng viết thêm hai chữ - “Sau này tôi dạy em viết.”
Mặt Mạnh Uyển Tú đỏ bừng, thấy anh dẫn tay cô viết thêm hai chữ mới. Cô vừa hay cũng nhận ra, đó là “Uyển Tú”. Nét chữ chưa lưu loát bằng khi anh tự viết, nhưng bốn chữ “Hy Sách” bên phải, “Uyển Tú” bên trái, xếp cạnh nhau, lại càng đẹp đến nao lòng.
Mạnh Uyển Tú thì thầm nói:
“Tôi có thể học rất nhanh.”
“Hy vọng là thế.” - Anh cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, hơi thở phả nhẹ nơi vành tai hồng hồng của cô, nhồn nhột khiến Mạnh Uyển Tú nghiêng đầu muốn né tránh.
“Đừng động.”
Bàn tay lớn siết chặt lấy eo, kéo cô áp vào trong ngực. Phó Hy Sách khẽ nhắm mắt lại, chóp mũi men theo mái tóc đen mượt của cô, ngửi thấy hương thanh mát của quả bồ kết.
Ngày trước không gặp, anh cũng chẳng thấy nhớ nhung gì nhiều. Nhưng chỉ mấy ngày vừa rồi không có Mạnh Uyển Tú bên cạnh, làm việc gì anh cũng không tập trung nổi. Dáng vẻ cô khóc lóc rên xiết dưới thân anh cứ hiện lên trước mắt, quấy nhiễu khiến lòng anh rối loạn không yên.
“Manh Tứ, cũng chỉ có em thôi…”
Hắn cúi đầu, ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, đầu lưỡi chậm rãi vẽ vòng quanh từng đường cong nhỏ nhắn.
Cô nghe rõ trong hơi thở nóng rực của hắn còn lẫn cả tiếng rên khẽ, vừa như thoải mái, lại vừa như khổ sở. Dần dần, eo cô mềm nhũn, thân thể cũng mất hết sức, chỉ còn biết tựa sát vào lồng ngực hắn, đôi chân run rẩy đến mức khó đứng vững.
Tai cô đỏ rực, nóng bỏng, chẳng bao lâu đã thấm đẫm hơi ẩm.