Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 59. Một lần Thanh Nhã bị ốm

Trước Sau

break

Bầu trời xám xịt, mây vần vũ che phủ những tia nắng cuối cùng trong ngày. Trường học vẫn còn rộn ràng tiếng nói cười của các học sinh, nhưng Thanh Nhã lại như một bóng hình lặng lẽ, cô lén lút tránh sự chú ý của mọi người. Cơ thể cô mệt mỏi, chân tay rã rời, nhưng vì không muốn làm phiền bạn bè, đặc biệt là Tịch Dao, cô vẫn cố gắng đi học bình thường.

Cô không nói với ai rằng mình bị sốt nặng, chỉ âm thầm nuốt đắng, cố gắng gượng dậy mỗi sáng để tham gia các lớp học. Cái cảm giác nóng rát trong người không làm cô ngừng bước, nhưng những cơn hoa mắt, chóng mặt ngày một nhiều hơn khiến cô phải chật vật để giữ vững mình trong suốt các tiết học dài đằng đẵng.

Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, Thanh Nhã cảm thấy như có một khối nặng đè lên cơ thể. Cô thở gấp, cố gắng đi về ký túc, nhưng khi bước lên bậc thang thì đột nhiên mọi thứ tối sầm lại. Cô không kịp kêu lên tiếng nào, thân thể ngã xuống, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, người duy nhất chứng kiến không phải là Tịch Dao, mà là Vũ Kha – người vừa lúc bước qua cầu thang, hướng về ký túc. Nhìn thấy Thanh Nhã ngã xuống, anh lập tức chạy đến, không một chút do dự. Cánh tay mạnh mẽ của anh nhanh chóng ôm lấy cô, bế cô xuống như thể cô chỉ là một cơn gió thoảng qua.

"Thanh Nhã!"  Vũ Kha gọi khẽ, lo lắng vội vàng.

Khi đến được giường của ký túc xá, anh nhẹ nhàng đặt Thanh Nhã nằm xuống, đôi mắt không rời khỏi gương mặt cô. Vẻ mặt anh trông nghiêm túc, như thể có một cảm giác bất an sâu sắc. Anh nhanh chóng gọi bác sĩ và làm mọi thứ có thể để cô ổn.

Cả đêm hôm ấy, Vũ Kha không rời đi dù chỉ một bước. Hắn ngồi bên cạnh, quan sát, lo lắng, chăm sóc từng cơn sốt mà Thanh Nhã phải chịu đựng. Đến khi cơn sốt của cô hạ xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự quan tâm sâu sắc.

Sáng hôm sau, khi Thanh Nhã tỉnh dậy, cô nhìn thấy Vũ Kha đang ngồi ngay bên giường, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. Hắn nhìn cô như đang chờ đợi điều gì đó.

“Cậu... sao lại ở đây?” – Thanh Nhã yếu ớt hỏi, giọng khản đặc.

Vũ Kha không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói một cách nghiêm túc:

“Từ giờ, nếu cảm thấy mệt mỏi thì phải nói. Đừng để tớ phải chứng kiến cậu ngất đi như thế nữa. Nếu cậu làm thế lần nữa... tớ không chắc có thể làm ngơ thêm lần nào đâu.”

Thanh Nhã cảm thấy có một điều gì đó rất lạ trong giọng nói của Vũ Kha. Có thể là sự lo lắng, cũng có thể là một chút... cảm xúc khác mà cô chưa hiểu rõ. Nhưng rồi cô chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.

Một buổi chiều sau giờ học, khi trời còn đọng lại những tia nắng yếu ớt cuối ngày, Vũ Kha đứng im lặng trước cổng trường, tay cầm một hộp bánh flan tự làm. Thanh Nhã bước ra, nhìn thấy hắn, rồi lặng lẽ tiến lại gần.

“Cậu đứng đây làm gì thế?” Cô hỏi, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Vũ Kha chỉ lặng lẽ đưa hộp bánh cho cô, gương mặt không hề thay đổi. “Mình không biết cách nói mấy lời sến sẩm. Nhưng nếu cậu chịu chấp nhận mình, thì từ nay trở đi – mỗi ngày đều có đồ ăn ngon.”

Thanh Nhã nhìn hắn, rồi ánh mắt chợt lóe lên một chút cảm động. Cô cầm lấy hộp bánh, ngây ngẩn nhìn nó một hồi lâu trước khi nở một nụ cười nhẹ nhàng, rồi đập nhẹ vào vai anh.

“Đồ ngốc,” Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự ấm áp. “Lẽ ra cậu nên nói từ lâu rồi.”

Vũ Kha nhìn Thanh Nhã, ánh mắt đầy chân thành. Một lúc lâu sau, hắn mở lời, giọng nói trầm ấm nhưng không thể giấu đi sự bối rối:

“Thanh Nhã… Mình không phải kiểu người giỏi nói những lời lãng mạn, nhưng mình sẽ không bao giờ để cậu phải một mình nữa. Cậu là người duy nhất làm mình cảm thấy... mình muốn bảo vệ, muốn quan tâm mỗi ngày. Nếu cậu có thể, hãy cho mình một cơ hội để... yêu thương cậu, được không?”

Thanh Nhã đứng lặng người, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Cô nhìn vào mắt hắn, nơi có sự chân thành và không một chút giả dối. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng cô, không phải vì những lời tỏ tình đó, mà vì tất cả những gì hắn đã làm cho cô trong suốt thời gian qua. Đưa tay lên, cô nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, như thể muốn cảm nhận được sự thật, sự ấm áp trong lời nói của hắn.

Một nụ cười thật nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô, nhưng lần này, nó không chỉ là một nụ cười xã giao. Nó chứa đựng cả sự chấp nhận, sự thấu hiểu, và một tình cảm mới nhen nhóm trong lòng cô.

“Cảm ơn cậu, Vũ Kha.” – Thanh Nhã thì thầm, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm, như thể mọi thứ đã trở nên rõ ràng. "Cậu đã nói đúng, từ lâu rồi, tớ chỉ cần cậu thật sự quan tâm."

Vũ Kha mỉm cười, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tim mình đập nhanh vì một điều gì đó vô cùng giản đơn nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, như thể muốn giữ mãi khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cả hai đều hiểu rõ rằng tình cảm giữa họ đã không còn là những lời nói hời hợt nữa, mà là sự thật chân thành của trái tim.

Ngay khi Vũ Kha và Thanh Nhã vẫn còn chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào đó, cánh cửa ký túc bỗng bật mở. Tịch Dao và Dạ Phong bước vào, ánh mắt sáng rỡ nhưng có chút lo lắng. Họ nhìn thấy Thanh Nhã đang ngồi trên giường, đôi mắt còn hơi mơ màng sau cơn sốt, nhưng nụ cười trên môi cô lại vô cùng rạng rỡ.

“Nhã Nhã, cậu sao rồi? Mình nghe nói cậu bị sốt, lo lắng lắm!”  Tịch Dao nói với giọng đầy lo lắng, đồng thời tiến lại gần giường cô.

Thanh Nhã mỉm cười, cố gắng ngồi thẳng người. "Mình ổn rồi, cậu đừng lo."

Dạ Phong đứng bên cạnh, nhìn qua nhìn lại giữa Thanh Nhã và Vũ Kha. Cậu hơi nhíu mày, có chút khó hiểu. "Vũ Kha, cậu ở đây từ bao giờ vậy?

" Vũ Kha mỉm cười, ánh mắt không giấu được sự vui mừng. "Từ tối qua, tớ ở lại chăm sóc Nhã Nhã."

Ngay lập tức, Thanh Nhã cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng lên tiếng để xua đi không khí căng thẳng: "Cậu ấy đùa đấy, cậu ấy chỉ đến thăm thôi. Thực ra, tớ…  ổn mà." Cô cố gắng mỉm cười, nhưng có thể thấy rõ sự ngượng ngùng trong ánh mắt.

Tịch Dao nhìn cô, rồi quay sang Vũ Kha, ánh mắt có chút đùa cợt: "Thật sao? Hay cậu ấy đang cố tình che giấu sự thật đấy?" Cô nở một nụ cười bí ẩn, trêu chọc.

Vũ Kha không hề tỏ ra bối rối, hắn chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc: "Thực ra, tôi đã tỏ tình với Thanh Nhã." Hắn nhìn vào mắt Thanh Nhã, miệng mỉm cười đầy tự tin.

Thanh Nhã ngượng ngùng cúi mặt, không dám nhìn vào mắt Tịch Dao hay Dạ Phong. Cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng, và chỉ có thể mím môi, cố gắng giữ im lặng.

Tịch Dao nhìn Vũ Kha, đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên. "Cái gì?! Cậu… cậu đã tỏ tình thật sao?" Cô bật ra một câu, rồi sau đó nhìn Thanh Nhã, ánh mắt chờ đợi sự xác nhận.

Thanh Nhã khẽ gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt bạn bè. Tịch Dao lại quay sang Vũ Kha, ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó tin. "Không thể nào! Cậu tỏ tình từ bao giờ thế?"

Dạ Phong đứng bên cạnh, nhìn thấy tình hình này thì không nhịn được cười. "Vậy là cậu đã tỏ tình rồi à, Vũ Kha? Cũng không thể nào, giờ lại đến lượt cậu nhé!" Cậu quay sang Vũ Kha với vẻ mặt chế giễu, đôi mắt sáng lên một cách tinh nghịch.

Vũ Kha chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không bị ảnh hưởng bởi những lời trêu chọc của Dạ Phong. "Đúng, tôi đã tỏ tình. Cũng như đã nói với Thanh Nhã, nếu cậu ấy đồng ý, tớ sẽ luôn ở bên cạnh."

Dạ Phong không bỏ qua cơ hội trêu chọc Vũ Kha: "Thật không thể tin được, Vũ Kha mà lại có thể tỏ tình kiểu này sao? Mình chưa thấy cậu như thế bao giờ đấy." Cậu cười lớn, không quên quay sang nhìn Thanh Nhã. "Thế nào? Có phải cậu ấy đã làm cho trái tim cậu đập mạnh chưa?"

Thanh Nhã vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đi sự ngại ngùng. "Cậu ấy không có làm gì đâu. Chỉ là… chỉ là một câu nói thôi mà."

Tịch Dao nhìn hai người một hồi, rồi cuối cùng nở nụ cười ấm áp: "Dù sao, chúc mừng hai cậu. Dạ Phong này, mình nghĩ chúng ta phải tìm cách chúc mừng cho cặp đôi này rồi."

Dạ Phong chỉ cười, rồi liếc nhìn Vũ Kha một lần nữa, ánh mắt đầy ẩn ý: "Thôi được rồi, phải gọi là Vũ Kha đã "mở màn" rồi. Cũng chúc mừng cậu, Vũ Kha."

Cả nhóm bật cười, không khí dần trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn, trong khi Vũ Kha và Thanh Nhã vẫn trao cho nhau những ánh mắt ngập tràn tình cảm, không còn ngượng ngùng như ban đầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc