Một buổi chiều , không khí trong lành của trường học như không đủ để làm dịu đi cái nóng trong lòng Lăng Dạ Phong. Cậu đứng từ xa, ánh mắt không rời khỏi Lâm Tịch Dao, người con gái mà trái tim anh luôn hướng về. Cô đang trò chuyện vui vẻ với một nam sinh mới chuyển đến trường, tiếng cười của họ vang lên trong không gian yên tĩnh của khuôn viên trường. Ánh mắt Tịch Dao sáng lên khi nghe cậu bạn kia kể một câu chuyện hài hước.
Dù là thiếu gia của một tập đoàn hùng mạnh, có quyền lực và sự giàu có, nhưng trái tim anh lại không thể dễ dàng kiểm soát những cảm xúc mãnh liệt mà Tịch Dao mang đến. Cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống anh, là người duy nhất có thể khiến cậu rung động. Và khi thấy cô vui vẻ trò chuyện với người khác, cậu lại không khỏi cảm thấy bất an, mặc dù cậu biết rõ rằng cô không phải là người dễ bị lôi cuốn bởi những thứ hời hợt bên ngoài.
“Cậu thấy không? Tịch Dao có vẻ rất vui khi nói chuyện với cậu ta.” Lăng Dạ Phong khẽ nói, giọng cậu bình thản nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng một sự khó chịu không thể che giấu. Cậu không thể nào thoát khỏi cảm giác đó, dù lý trí của cậu biết rằng mình không có lý do gì để lo lắng.
Ngay lúc đó, Vũ Kha ánh mắt của hắn lạnh lùng và đầy mơ hồ của hắn cũng lướt qua một đôi đang cười đùa. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không thể giấu nổi sự ghen tị đang dâng lên trong lòng. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn về phía Thanh Nhã, người bạn gái của hắn, đang trò chuyện cùng một nam sinh khác. Dù biết rõ là cô không có chút tình cảm gì với người bạn kia, nhưng khi thấy cô cười vui vẻ, trái tim hắn vẫn không thể tránh khỏi sự khó chịu.
“Cậu nhìn thấy không? Thanh Nhã cũng đang cười đùa với người con trai khác.” Vũ Kha nói, giọng hắn lạ lẫm, như thể sự tức giận đang dồn nén bên trong.
Dạ Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước cảm xúc đang dâng trào. Anh quay sang nhìn Vũ Kha, rồi khẽ lắc đầu. “Cậu không phải là người duy nhất có cảm giác này đâu. Nhưng dù sao, có lẽ mình cần phải bình tĩnh hơn. Cảm xúc không phải lúc nào cũng đáng để hành động ngay lập tức.”
Vũ Kha nhướn mày, ánh mắt thách thức và không tin vào lời Dạ Phong. “Vậy cậu có định đứng im nhìn không? Nếu chúng ta không hành động thì chẳng khác nào để người khác tiến vào chỗ của mình.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười, nhưng cái cười ấy không thể che giấu sự bức bối trong lòng.
Dạ Phong nhìn về phía Tịch Dao, cảm giác bảo vệ cô dâng lên mãnh liệt. Cậu biết rằng nếu để cô ở cạnh người khác quá lâu, cậu sẽ không thể yên tâm. Nhưng cũng có một phần trong cậu nhận thức được rằng nếu cứ để cảm xúc lấn át lý trí, cậu sẽ chẳng bao giờ đạt được sự bình yên mà mình tìm kiếm.
“Vũ Kha, đôi khi chúng ta phải để mọi thứ diễn ra tự nhiên,” Dạ Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc, dù trong lòng cậu đang dậy sóng.
Vũ Kha mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý và vẻ châm chọc. “Được rồi, nhưng tớ không thể đứng nhìn Thanh Nhã quá thân thiết với người khác mà không làm gì. Sự tự nhiên này không phải lúc nào cũng tốt.” Hắn quay đi, tiến về phía Thanh Nhã.
Dạ Phong đứng đó, suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi về phía Lâm Tịch Dao. Cậu không thể để cảm xúc cứ giằng xé trong lòng mãi, vì nếu vậy, cậu sẽ không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.
“Dao Dao.” Dạ Phong nhẹ nhàng gọi tên cô, khiến cô giật mình quay lại. Ánh mắt cậu không giấu được sự lo lắng, và cô nhận ra ngay rằng có điều gì đó không ổn.
“Dạ Phong.” Tịch Dao hỏi, vẻ mặt cô thoáng chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của anh, cô liền nhận ra sự khác thường trong ánh mắt cậu.
Dạ Phong bước lại gần cô, ánh mắt cậu trở nên kiên quyết. Cậu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. “Có chuyện gì khiến cậu vui như vậy?” Cậu hỏi, nhưng giọng điệu của cậu lại không giấu nổi sự ghen tuông đang dâng lên.
Tịch Dao khẽ nhướng mày, hiểu ra ngay lập tức. Cô nhìn cậu, rồi lắc đầu cười nhẹ. “Tớ chỉ đang trò chuyện với bạn thôi mà, không có gì đâu.”
Dạ Phong im lặng, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi cô. Cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ dâng lên trong lòng anh. Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình như thể muốn khẳng định quyền sở hữu của mình. “Tốt nhất là không để tớ phải thấy cảnh này lần nữa,” Cậu thì thầm, giọng nói có chút căng thẳng, đầy sự chiếm hữu.
Tịch Dao nhìn cậu đôi mắt cô ánh lên sự thấu hiểu. “Cậu... cậu ghen sao?” Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cô chứa đầy sự hiểu biết và ấm áp dành cho cậu.
Dạ Phong không đáp, nhưng trong ánh mắt anh hiện lên một sự bối rối lạ lùng. Cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cậu biết rằng khi nhìn thấy người khác tiếp cận cô,cậu không thể nào giữ được sự bình tĩnh.
“Được rồi, cậu có thể yên tâm. Tớ chỉ muốn trò chuyện thôi mà.” Tịch Dao mỉm cười, ánh mắt cô nở một nụ cười dịu dàng, đầy sự bao dung, như thể muốn xoa dịu nỗi lo lắng của cậu.
Cùng lúc đó, Vũ Kha đã đến gần Thanh Nhã. Hắn nhìn thấy cô đang trò chuyện với nam sinh kia, và không giấu được sự khó chịu đang dâng lên trong lòng. Hắn bước đến gần, nhẹ nhàng tách cô ra khỏi cuộc trò chuyện ấy.
“Xin lỗi, có vẻ cậu ấy đã nói đủ rồi.” Vũ Kha nói, giọng hắn điềm tĩnh nhưng không kém phần chiếm hữu.
Thanh Nhã nhìn hắn, hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này, nhưng rồi cô chỉ nhẹ nhàng cười. “Cậu thật sự không thể để ai đến gần tớ sao?” Cô hỏi, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Vũ Kha không trả lời ngay, chỉ nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Nếu có thể, tớ chỉ muốn cậu bên cạnh tớ, không ai khác."
Cả Dạ Phong và Vũ Kha đều thể hiện những cảm xúc mãnh liệt dành cho người mình yêu thương. Dù không nói ra những từ ngữ thừa thãi, họ vẫn thể hiện tình cảm qua hành động, khẳng định quyền sở hữu và bảo vệ những người mình yêu. Những cảm xúc không cần phải được nói ra bằng lời, nhưng sự chiếm hữu, sự bảo vệ và tình yêu dành cho người ấy đã đủ để nói lên tất cả.
Câu chuyện tình yêu của họ không chỉ là những giây phút ngọt ngào mà còn có sự thử thách, khiến họ phải học cách vượt qua những cảm xúc khó khăn và tìm được sự cân bằng trong mối quan hệ. Và dù có ghen tuông hay không, tình cảm chân thành sẽ luôn là thứ duy nhất khiến họ vững vàng bước tiếp bên nhau.