Dù đã chính thức là người yêu, nhưng Lăng Dạ Phong - cái người ngoài lạnh trong ấm, giấu tâm tư sau lớp mặt nạ kiêu ngạo ấy - vẫn giữ nguyên thói quen trêu chọc Lâm Tịch Dao. Và hiển nhiên, cô trở thành “nạn nhân” chính thức của những trò bày trò không hồi kết.
Sáng thứ hai, khi Tịch Dao vừa đến lớp, chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn.
Dạ Phong: “Cậu ngủ mơ thấy tớ đúng không?”
Cô nhăn mày, nhắn lại ngay lập tức:
Tịch Dao: “Không hề. Tỉnh như sáo.”
Chỉ vài giây sau, tin nhắn tiếp theo đến:
Dạ Phong: “Vậy tại sao em lại nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống từ lúc bước vào lớp?”
Tịch Dao quay sang. Bên kia lớp học, Lăng Dạ Phong đang dựa vào bàn, tay cầm điện thoại, mắt nhìn cô, khoé môi cong lên với một nụ cười nhàn nhạt... cực kỳ đáng ăn đòn.
Cô bặm môi, tay nắm chặt bút như muốn ném thẳng về phía cậu.
Thanh Nhã, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch, giọng cười đầy ẩn ý: “Chậc chậc, Dao Dao, tớ nói rồi mà, cậu ta cứ như kiểu chẳng chịu nổi một phút không trêu chọc cậu. Còn cậu nữa, sao lại nhìn người ta với ánh mắt như muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ thế hả? Đừng bảo là vừa mới yêu mà đã mất kiểm soát rồi nhé?”
Tịch Dao liếc nhanh về phía Thanh Nhã, mặt đỏ bừng: “Không phải đâu! Tớ chỉ... chỉ là không quen bị trêu mãi vậy thôi!”
Thanh Nhã nhún vai, không ngừng trêu chọc: “Tớ thấy cậu còn thích lắm đấy. Còn nói không phải thì ai tin được! Cậu nhìn xem, cậu ta đâu có tha cho cậu đâu, nhắn tin thế mà cậu còn trả lời gấp gáp thế kia. Có phải đang giấu giếm chuyện gì không?”
Tịch Dao chỉ biết lúng túng, cúi đầu, cố gắng không để người khác phát hiện ra tim mình đang đập mạnh hơn bình thường. Cô thở dài, nhìn Thanh Nhã đầy bất lực: “Đừng có trêu tớ nữa.”
Thanh Nhã thấy cô bạn của mình thật sự ngượng đến vậy, bèn hạ giọng, tuy vẫn giữ nụ cười trên môi: “Tớ thấy cậu đang ‘ngấm’ rồi đấy, Dao Dao ạ. Cậu ta quan tâm đến cậu như vậy, thì sao cậu có thể không cảm động cho được?”
Tịch Dao chỉ biết cười khổ, trong lòng không thể phủ nhận rằng những lời trêu đùa của Thanh Nhã có phần đúng. Nhưng mà, ai có thể ngờ được rằng Lăng Dạ Phong, người luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, lại có thể khiến trái tim cô đập loạn nhịp chỉ vì những câu nói đùa như thế?
Giờ ra chơi, khi cô ra hành lang đứng hóng gió, Dạ Phong từ đâu đi đến, đứng cạnh như thể vô tình, tay đút túi quần, vẻ mặt vô cùng "nghiêm túc".
“Cậu có biết mình rất lạ không?”
Tịch Dao nhướng mày, cảnh giác: “Lại định trêu gì nữa đây?”
“Không, thật mà. Cậu đúng là người đặc biệt.”
“…?”
“Vì từ lúc quen cậu, chỉ số IQ của tớ giảm đều đặn mỗi ngày. Tớ từng nghĩ mình rất thông minh, nhưng từ khi gặp cậu thì... ngốc đến mức không thể rời mắt khỏi một người.”
Tịch Dao tròn mắt nhìn cậu, mặt đỏ ửng. Cô lắp bắp: “Cậu… học mấy lời này ở đâu đấy hả?”
“Tớ nghĩ ra.” Cậu thản nhiên đáp, rồi nhún vai “Chắc tại yêu cậu quá nên bị ảnh hưởng chức năng ngôn ngữ.”
Cô quay mặt đi, cố nhịn cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên rõ ràng. Bị trêu mãi thành quen, nhưng cứ mỗi lần cậu nói mấy lời như vậy, tim cô lại rung lên lần nữa - như mới yêu hôm qua.
Tan học, trời đổ mưa. Cô chưa mang ô, định trú lại một chút thì bất ngờ một chiếc ô đen bung ra ngay trước mặt.
“Đi thôi.” Giọng Lăng Dạ Phong vang lên ngay bên tai.
“Cậu mang ô theo à?”
“Không. Tớ mang cậu theo. Ô là phụ.”
Tịch Dao: “…”
Lần này thì cô không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Nhưng sau đó, vẫn ngoan ngoãn đi bên cậu dưới chiếc ô chung, tay khẽ khàng len vào tay cậu. Lăng Dạ Phong nhìn xuống, không nói gì, chỉ siết nhẹ lấy tay cô - một cái siết vừa đủ khiến trái tim cô run lên.
Đoạn đường dưới cơn mưa, nơi Lăng Dạ Phong và Lâm Tịch Dao đang đứng bên nhau dưới chiếc ô chung, không chỉ có họ mà còn có sự xuất hiện của Thanh Nhã và Vũ Kha - hai người bạn thân luôn kề vai sát cánh với họ.
Thanh Nhã nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào đó, bất ngờ không thể kiềm chế được một câu trêu chọc: “Không ngờ Lăng Dạ Phong của chúng ta lại có ngày ‘lãng mạn’ thế này nhỉ. Tớ cứ tưởng cậu ấy chỉ giỏi lạnh lùng và trêu chọc người khác thôi, ai ngờ…”
Vũ Kha không chịu thua, tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy! Nhìn xem, cậu ấy đã có thể đứng dưới mưa để che ô cho người khác, lại còn siết tay… Từ trước đến giờ, tớ chẳng thấy cậu ấy có hành động nào ngọt ngào như thế đâu.”
Thanh Nhã quay sang Tịch Dao, đôi mắt lóe lên tinh nghịch: “Dao Dao, cậu thật sự có thể chịu đựng được cậu ta ‘trêu đùa’ suốt như vậy không? Đúng là người yêu cũng có cái giá của nó đấy!”
Tịch Dao quay mặt đi, nhưng vẫn không giấu được nụ cười khẽ trên môi. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Ai bảo tớ có thể chịu đựng được? Cứ mỗi lần Lăng Dạ Phong nói mấy câu như vậy, tớ lại muốn 'đánh' cậu ấy một cái. Nhưng mà... nói thật, tớ cũng chẳng muốn giận lâu đâu.” Cô ngượng ngùng nhìn xuống đất, mặt đỏ bừng.
Lăng Dạ Phong đang đứng bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện, không nhịn được mà nhìn sang Vũ Kha, rồi khẽ nhếch môi: “Cậu không thấy tớ đang rất nghiêm túc sao? Mưa lớn thế này, không che ô cho Dao Dao thì ai làm? Thật là... không hiểu các cậu nghĩ gì.”
Vũ Kha cười to: “Tớ nghĩ là cậu đã bị ‘yêu đương’ làm cho mất hết lý trí rồi đó, Lăng Dạ Phong. Đúng là không thể coi thường một tình yêu đâu!”
Thanh Nhã đẩy đẩy Tịch Dao, mắt đầy hài hước: “Cậu có phải muốn cùng Lăng Dạ Phong ‘tạo nên những câu chuyện ngọt ngào’ không? Nhìn bộ dạng cậu ta bây giờ kìa, không còn giống cái tên lúc trước nữa!”
Tịch Dao quay mặt đi, không thể không cười vì những câu trêu chọc này. Trong lòng cô lại âm thầm nghĩ, dù những trò bày trò của Lăng Dạ Phong có thể khiến cô đỏ mặt hay bực bội, nhưng những giây phút ngọt ngào này lại là thứ cô muốn giữ mãi trong lòng.
Dưới cơn mưa, tay siết tay, tình yêu của họ không cần phải nói quá nhiều - chỉ một cái siết nhẹ thôi đã đủ để khiến trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.