Tin tức "cặp đôi oan gia" chính thức trở thành người yêu chẳng khác nào một quả bom nổ giữa bầu không khí vốn bình lặng của ngôi trường trung học. Ngay từ sáng sớm, hành lang đã rộn ràng hơn thường lệ. Những ánh mắt tò mò, những tiếng xì xào râm ran len lỏi qua từng dãy bàn, từng góc lớp.
Khi Lâm Tịch Dao vừa bước vào lớp, không khí đã hoàn toàn đổi khác. Mọi ánh nhìn đều như có từ tính, bị hút về phía cô. Có kinh ngạc, có ngờ vực, và cũng không ít ánh mắt… ngưỡng mộ.
Chưa kịp ngồi xuống, cô đã bị Cố Thanh Nhã lao đến như một cơn gió, tay vẫn cầm hộp sữa chưa mở nắp:
“Dao Dao! Cậu và Lăng Dạ Phong… là sao đây? Tin đồn hay sự thật? Mau khai mau!”
Tịch Dao bật cười, đỡ lấy hộp sữa suýt rơi, nhẹ giọng đáp:
“Là thật đấy.”
“Cái gì?!” Cố Thanh Nhã gần như hét lên, nhưng vẫn kịp kìm giọng lại, ánh mắt tròn xoe không thể tin nổi “Hai người từ đầu chí cuối toàn đấu khẩu, châm chọc nhau không sót câu nào… Giờ lại yêu nhau?! Cậu bị đánh trúng đầu hay bị bỏ bùa thế hả?”
Tịch Dao khẽ cười, má hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh khi nhắc đến cậu con trai kia:
“Không phải bị gì cả. Chỉ là… thật lòng thích cậu ấy thôi. Cậu cũng biết Dạ Phong tỏ tình với tớ rồi mà sao phải ngạc nhiên đến thế chứ.”
“Thì tớ biết là vậy… nhưng tớ vẫn không ngờ thôi.” Thanh Nhã nói
Tin tức lan nhanh như gió. Từ lớp 10 đến lớp 12, từ dãy A sang dãy C, chủ đề hot nhất trong ngày là:
"Lâm Tịch Dao và Lăng Dạ Phong đang yêu nhau."
Ban đầu, không ít người bán tín bán nghi. Nhưng khi hai người tay trong tay cùng xuất hiện ở sân trường, không gian xung quanh như lặng đi trong vài giây. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía họ - một cặp đôi tưởng như không bao giờ có thể hòa hợp, giờ lại đứng cạnh nhau tự nhiên như thể… sinh ra đã là định mệnh.
Lăng Dạ Phong - chàng thiếu gia lạnh lùng, nổi tiếng khó gần - lần đầu tiên đứng giữa sân trường nói.
“ Lăng Dạ Phong - tôi có một chuyện muốn nói.”
Âm thanh trầm ổn của cậu vang lên giữa sân trường rộng lớn. Không khí như nín lặng.
“Lâm Tịch Dao là bạn gái tôi. Nếu ai còn ý định tán tỉnh cô ấy…” Cậu dừng một chút, khoé môi nhếch lên …thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đối mặt với tôi trước.”
Một tiếng “Ồ” lớn vang lên, rồi cả sân trường vỡ oà trong tiếng bàn tán. Không ít người vỗ tay, huýt sáo, và tất nhiên cũng có vài ánh mắt ghen tị. Nhưng tất cả đều phải công nhận: chưa từng có lời tỏ tình nào bá đạo và chắc nịch đến vậy.
Tịch Dao đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng. Dưới ánh nắng buổi sáng, cô lặng lẽ mỉm cười - không phải vì tự hào, mà là vì hạnh phúc. Cô không cần một màn khoe khoang, chỉ cần ánh mắt cậu ấy đủ vững vàng, đủ tin tưởng, đủ mạnh mẽ để nói: “Tớ chọn cậu.”
Phía sau, Cố Thanh Nhã lắc đầu đầy bất lực nhưng khó giấu được nụ cười toe toét:
“Chắc sau hôm nay chẳng ai dám lại gần Tịch Dao luôn… Trừ khi không sợ bị Lăng Dạ Phong đập cho một trận.”
Tịch Dao chỉ biết cười trừ. Nhưng trong lòng, niềm vui như được đổ đầy từng chút một.
Ngày hôm đó, tin tức về cặp đôi “oan gia thành người yêu” lan rộng khắp trường. Nhưng đối với Tịch Dao, điều quan trọng hơn cả là: cuối cùng, cô và cậu ấy đã bước ra ánh sáng, không còn che giấu, không còn dè chừng.
Tịch Dao quay sang nhìn Lăng Dạ Phong, và cậu cũng đang nhìn cô. Không cần nói gì cả. Tất cả đã quá rõ ràng.