Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 55 Khi yêu, đừng để vuột mất

Trước Sau

break

Gió chiều lành lạnh, bầu trời dần chìm vào sắc tím chạng vạng. Sau khi rời khỏi quán cà phê, Lâm Tịch Dao không về nhà như thường lệ.

Cô đứng lại, lòng ngổn ngang. Nhưng lần này, cô không còn do dự nữa.

Cô rút điện thoại, bấm gọi một dãy số quen thuộc. Điện thoại reo vài hồi, rồi đầu dây bên kia bắt máy.

"Alo?"

Giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, chỉ một từ đơn giản cũng khiến lòng cô ấm áp đến lạ.

“Dạ Phong… cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang trên đường về.”  Giọng cậu trầm thấp. “Sao thế? Cậu có chuyện gì à?”

“Đợi tôi. Đừng đi đâu cả.”  Cô nói vội, rồi tắt máy, không để anh kịp hỏi thêm.

Cô chạy. Chạy thật nhanh, như sợ nếu chậm một giây thôi, cô sẽ mất đi điều quan trọng nhất cuộc đời mình.

Lăng Dạ Phong đứng trước nhà mình, ánh mắt hướng về phía con đường nhỏ. Gió thổi lùa qua hàng cây, xào xạc như nhắc nhở về một điều gì đó sắp đến.

Và rồi, cậu thấy cô.

Lâm Tịch Dao từ xa chạy tới, mái tóc tung bay, gò má ửng hồng đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt. Trái tim cậu bỗng đập lệch một nhịp.

Cô dừng lại trước mặt cậu, thở hổn hển, mặt hơi đỏ vì gió lạnh và vì chạy quá nhanh.

“Cậu lại gặp Trí Viễn à.” Anh nói, giọng vẫn còn hơi gấp.

“Sao cậu biết” Cô ngạc nhiên

 “Tôi đoán được. Và… nếu cậu chọn quay lại, tôi sẽ ủng hộ cậu. Vì đó là quyền lựa chọn của cậu.” Dạ Phong nói chậm rãi, giọng bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại chứa đựng vô vàn xáo trộn.

Lâm Tịch Dao nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt ấy vẫn là ánh mắt từng khiến cô thấy an toàn nhất trên đời.

“Nhưng tôi không quay lại.” Cô nói.

Một nhịp im lặng.

“Tớ đã nói rõ với Trí Viễn. Tớ không còn yêu cậu ấy nữa. Người tớ muốn ở bên bây giờ, là cậu.” Cô dừng một chút, rồi nói tiếp, giọng run lên: “Lăng Dạ Phong, tớ thích cậu. Thật sự thích cậu.”

Ánh mắt cậu mở lớn. Dù cậu luôn là người điềm tĩnh, nhưng giờ phút này, gương mặt anh như đông cứng.

Lâm Tịch Dao cười nhẹ, ánh mắt có chút ngại ngùng nhưng không lùi bước: “Tớ biết, có thể tớ đã khiến anh chờ lâu. Nhưng nếu bây giờ tớ không nói, em sẽ hối hận cả đời.”

Cô bước đến gần cậu hơn, bàn tay vô thức siết chặt lấy góc áo cậu: “Khi yêu, đừng để vuột mất. Tớ không muốn đánh mất cậu. Tớ không muốn... lại bỏ lỡ một người thật lòng vì tớ.”

Dạ Phong không nói gì. Cậu nhìn cô, thật lâu. Rồi bất ngờ, vòng tay anh siết chặt lấy cô, kéo cô vào lồng ngực.

“Lâm Tịch Dao, cậu khiến tớ đợi lâu như vậy, giờ phải chịu trách nhiệm.”

Cô ngỡ ngàng, rồi bật cười trong vòng tay anh. Một nụ cười vừa nhẹ nhõm, vừa hạnh phúc.

Gió vẫn thổi nhẹ, như mang theo tất cả những do dự, những lưỡng lự cũ kỹ bay đi.

Lúc này đây, chỉ còn lại hai người.

Và một tình yêu vừa kịp chạm đến đúng lúc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc