Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 54. Lời từ chối dứt khoát

Trước Sau

break

Chiều hôm ấy, bầu trời nhuốm một màu cam nhạt. Ánh nắng cuối ngày rọi qua khung cửa kính khu học xá, phủ lên hành lang một vẻ bình yên đến lạ. Nhưng trong lòng Lâm Tịch Dao, chẳng hề yên ả như thế.

Sau bao ngày chần chừ, cô biết, mình không thể tiếp tục mơ hồ mãi.

Tin nhắn từ Mạc Trí Viễn chỉ vỏn vẹn: “Tớ muốn gặp cậu. Một lần thôi, được không?”

Cô đã suy nghĩ rất lâu. Nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Được.”

Họ gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc - nơi từng là một phần của ký ức đẹp đẽ. Quán không đông, nhạc nền là một bản ballad cũ vang lên nhẹ nhàng, như cố tình khiến người ta mềm lòng.

Mạc Trí Viễn đã đến từ trước. Cậu ngồi ở chỗ quen thuộc cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy dòng người qua lại. Vừa thấy cô, cậu đứng dậy, ánh mắt thoáng sáng lên.

“Tớ gọi cho cậu một ly cacao nóng. Như hồi trước.”

Tịch Dao ngồi xuống, khẽ gật đầu. “Cảm ơn cậu.”

Im lặng kéo dài một lúc. Rồi Trí Viễn lên tiếng, giọng trầm:

“Tớ biết… dạo gần đây cậu đã nghĩ rất nhiều. Cũng biết Dạ Phong vẫn luôn ở cạnh cậu. Nhưng Dao Dao… tớ quay về không phải để làm phiền cậu. Chỉ là… tớ không muốn bỏ lỡ lần này. Tớ không muốn mất cậu thêm lần nào nữa.”

Tịch Dao ngước mắt nhìn anh. Trong đáy mắt ấy, cô thấy rõ sự kiên định - nhưng cũng lẫn chút mệt mỏi.

“Tớ hiểu.”  Cô nói nhẹ nhàng. “Thật sự… cảm ơn vì đã quay lại, cảm ơn vì đã cho tớ lời giải thích mà tớ từng chờ suốt bao năm. Tớ trân trọng tất cả những gì tụi mình từng có.”

Cô dừng lại một nhịp, rồi hít sâu.

“Nhưng Trí Viễn… tớ không thể quay lại nữa.”

Ánh mắt cậu khựng lại, như thể những lời đó đánh mạnh vào lòng.

“Tớ đã từng rất đau vì những gì cậu nói. Và suốt khoảng thời gian đó… Dạ Phong là người ở bên tớ, nhặt lại từng mảnh vỡ trong tớ. Cậu quay lại, gõ cửa quá khứ. Nhưng hiện tại của tớ… không còn chỗ cho ai khác ngoài người ấy.”

Cô nhìn thẳng vào anh, giọng nói kiên định nhưng vẫn dịu dàng:

“Xin lỗi, Trí Viễn. Tớ không còn tình cảm với cậu nữa. Ít nhất là không phải thứ tình cảm mà cậu đang tìm kiếm.”

Một khoảng lặng dài. Rồi Mạc Trí Viễn khẽ gật đầu, cố giấu đi sự run rẩy nơi bàn tay.

“Tớ đã nghĩ… nếu tớ cố gắng đủ nhiều, cậu sẽ quay lại nhìn tớ như lúc trước. Nhưng có lẽ, ký ức không thể thay thế hiện tại.”

Cậu cười, nhẹ đến mức gần như buồn bã.

“Tớ không trách cậu. Tớ chỉ tiếc… tiếc rằng người bước chậm một nhịp lại là tớ.”

Lâm Tịch Dao không nói gì thêm, chỉ cúi đầu khẽ nói: “Cảm ơn cậu đã đến. Và cảm ơn vì đã từng là những tháng ngày đẹp của tớ.”

Rời khỏi quán, gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, mang theo mùi cà phê vương vấn. Tịch Dao đứng lại nơi góc phố, ngẩng đầu nhìn trời chiều chuyển sắc.

Cô thấy lòng nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng buông được một phần quá khứ. Không còn tiếc nuối. Không còn mơ hồ.

Phía trước, cô biết mình sẽ bước tiếp. Bởi vì có một người - vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn ở lại, không cần lời hứa hẹn.

Và giờ, cô sẽ không để Lăng Dạ Phong phải đợi lâu thêm nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc