Lâm Tịch Dao đứng bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng hướng ra ngoài, nơi những chiếc lá vàng khẽ bay trong gió. Mùa thu đã đến, và mỗi cơn gió thoảng qua mang theo sự thay đổi mà cô không thể nào tránh khỏi. Những thay đổi không chỉ trong thiên nhiên, mà còn trong chính trái tim cô.
Cô nhớ lại những lời Mạc Trí Viễn nói với mình, những lý do cậu rời đi năm xưa mà giờ đây đã được anh giải thích. Những cảm xúc xưa cũ cậu khơi dậy trong cô khiến mọi ký ức về cậu trở lại mạnh mẽ. Nhưng khi đứng trước cậu, Tịch Dao cảm thấy một sự mơ hồ lạ lùng. Tình yêu xưa đã từng cháy bỏng, giờ đây chỉ còn là những dư âm nhạt nhòa.
Ngày xưa, Mạc Trí Viễn là người khiến trái tim cô đập nhanh, những cảm xúc ấy đã từng khiến cô không thể kiểm soát được chính mình. Nhưng bây giờ, khi nhìn vào mắt cậu, cô không còn cảm nhận được ngọn lửa ấy nữa. Cái cảm giác đầy khao khát đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại một sự bình lặng, như thể mọi thứ đã dần phai mờ theo thời gian.
Tịch Dao khẽ thở dài, rồi quay người lại, bước về phía bàn học, nơi những trang sách cũ trong ngăn kéo lại khiến cô hoài niệm về quá khứ. Nhưng trong lòng, cô dần nhận ra một điều: trái tim cô không còn thuộc về quá khứ nữa. Nó đã thuộc về một người khác.
Lăng Dạ Phong.
Kể từ khi cậu bước vào cuộc đời cô, mọi thứ đã thay đổi. Cậu không phải là người hoàn hảo, cũng không phải lúc nào cũng dễ dàng gần gũi, nhưng chính sự hiện diện của cậu khiến trái tim cô cảm thấy an toàn, cảm thấy được yêu thương và trân trọng. Lăng Dạ Phong không cần phải giải thích hay cố gắng thay đổi gì, cậu chỉ đơn giản là ở đó, luôn bên cô.
Khi đối diện với Mạc Trí Viễn, Tịch Dao càng cảm nhận rõ ràng hơn sự khác biệt. Cậu ấy vẫn là mối tình đầu, vẫn có một vị trí đặc biệt trong trái tim cô, nhưng chỉ là tình cảm bạn bè. Cô không thể cứ mãi sống trong quá khứ, không thể cứ để trái tim mình mãi quay lại những ký ức xưa cũ. Cô phải học cách để tiến về phía trước, để chấp nhận rằng một phần của quá khứ là thứ không thể giữ mãi.
Tịch Dao nghĩ về Lăng Dạ Phong, về những lần cậu chăm sóc cô khi cô mệt mỏi, những lúc cậu lặng lẽ đứng bên cạnh mà không cần nói một lời, nhưng lại khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ. Cậu là người cô tìm kiếm trong những giấc mơ của mình, người luôn hiểu cô mà không cần phải nói ra lời.
Cảm xúc của cô giờ đây đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Mạc Trí Viễn có thể là một phần của quá khứ, là những ký ức đẹp mà cô sẽ luôn trân trọng, nhưng Lăng Dạ Phong mới chính là hiện tại. Cậu là người cô muốn cùng bước đi trên con đường phía trước.
Cô có thể nhớ về Mạc Trí Viễn như một phần của câu chuyện đã qua, nhưng cô không thể tiếp tục sống trong quá khứ đó. Cô đã tìm thấy một người khiến cô cảm thấy mình có thể bắt đầu lại, có thể yêu thương một lần nữa, và không phải sống trong những day dứt không hồi kết.
Chỉ cần nghĩ đến Lăng Dạ Phong, trái tim cô lại đập nhanh hơn, và niềm vui ngọt ngào, lạ lùng tràn ngập trong từng mạch máu. Cô biết rằng, dù có phải đối diện với bao nhiêu cám dỗ và thử thách, cô sẽ luôn tìm thấy con đường của riêng mình bên anh.