Cơn mưa đêm dần ngớt, chỉ còn lại những giọt mưa lách tách trên mái hiên, âm thanh vỡ vụn trong không gian tĩnh mịch. Hành lang dài vắng vẻ, mùi ẩm ướt của đất và hơi mưa quyện vào nhau, như thể thời gian cũng đang đứng lại. Chỉ có hai con người đứng đối diện nhau, như hai thực thể lạc lõng giữa những ký ức cũ, những cảm xúc chưa bao giờ kịp lặng.
Tịch Dao vẫn im lặng. Trong ánh mắt, có sự rối bời, một chút mơ hồ và cả sự chần chừ chưa dám đối diện với sự thật. Lời nói của Trí Viễn như một mũi kim sắc nhọn, xuyên qua lớp vỏ bọc cứng rắn của cô, khiến trái tim vốn đã tổn thương lại thắt lại, day dứt.
Mạc Trí Viễn nhìn cô rất lâu, như thể đang cố tìm ra một lời giải cho mọi điều chưa nói. Sau một lúc im lặng, cậu mới lên tiếng, giọng anh trầm thấp, như thể những lời này không chỉ nói với cô mà còn là lời tự thú của chính anh:
"Dao Dao... Năm đó, không phải tớ rời đi không phải vì muốn rời bỏ cậu. Mà là... tớ buộc phải làm vậy."
Tịch Dao nhíu mày, nhưng không cắt ngang lời cậu. Cô chỉ đứng đó, lắng nghe, trong lòng chờ đợi một lý do có thể xoa dịu được nỗi đau đã chôn chặt bấy lâu nay.
"Gia đình tớ khi đó... gặp rắc rối lớn. Bố tớ làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất. Có người dọa sẽ làm hại những người thân của tớ nếu không trả được số tiền đó. Tớ không thể để cậu bị kéo vào chuyện này."
Cậu ngừng lại, siết chặt bàn tay, như thể không muốn để những ký ức tồi tệ đó lôi mình ra ngoài. Giọng cậu khàn đi, cảm xúc dâng lên không kìm được:
"Tớ chỉ là một thằng nhóc mười tám tuổi, không có gì ngoài một chút sĩ diện và lòng tự tôn non nớt. Tớ sợ cậu sẽ chọn ở lại, sẽ vì tớ mà đánh mất tương lai. Cho nên... tớ đã chọn cách để cậu ghét tớ."
Một khoảng lặng kéo dài, trong không gian chỉ còn lại âm thanh của mưa rơi. Tịch Dao đứng đó, mắt không rời cậu, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sự thật lại phức tạp đến vậy.
"Cá cược… lời đó là giả?" Cô hỏi, giọng cô khẽ, nhưng đôi mắt chứa đầy sự hoang mang.
Trí Viễn cười cay đắng, không giấu nổi sự day dứt. Cậu gật đầu:
"Không hề có cuộc cá cược nào cả. Tớ chỉ bịa ra để đẩy cậu đi. Chỉ cần cậu hận tớ... cậu sẽ dễ quên tớ hơn."
Một sự im lặng chợt đến. Tịch Dao không biết phải phản ứng như thế nào với lời thú tội này. Cảm giác của cô như bị xé rách giữa hai thế giới, giữa quá khứ đã chết đi và hiện tại đang tái sinh.
"Nhưng cậu không nghĩ là tớ sẽ tổn thương sao?" Cô hỏi, lần đầu tiên trong suốt những ngày tháng qua, ánh mắt của cô không còn bình tĩnh nữa. Nó chứa đựng sự chất vấn, sự đau đớn và cả nỗi buồn chưa bao giờ thực sự được giải tỏa.
"Tớ biết," Cậu khẽ nói, đôi mắt nhìn cô đầy áy náy, "Và tớ tự trách mình từng ngày vì điều đó. Nhưng Dao Dao, tớ thực sự không còn lựa chọn nào khác. Tớ rời đi để bảo vệ cậu - theo cách dở tệ nhất mà một thằng con trai dở tệ có thể nghĩ ra."
Một nỗi buồn mênh mang trong mắt cậu, như thể cậu cũng đã chịu đựng những tháng ngày ấy, chỉ khác là những tổn thương trong anh không thể hiện ra ngoài. Tịch Dao đứng yên, từng lời nói của cậu như cứa vào trái tim cô, vừa đau đớn, vừa mơ hồ khó hiểu.
Im lặng bao trùm lấy không gian một lần nữa. Một lúc sau, Tịch Dao lên tiếng, giọng cô đã dịu lại, như thể bao năm tổn thương vừa được tháo bỏ một phần:
"Vậy tại sao… đến tận bây giờ cậu mới nói cho tớ biết?"
Trí Viễn bước lại gần, đôi mắt không rời cô. Cậu ngừng lại trước mặt cô, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Giọng cậu nhẹ như gió, nhưng đầy quyết tâm:
"Vì tớ không còn gì để sợ nữa. Gia đình tớ đã ổn. Tớ có thể đứng trước cậu, không phải để cầu xin tha thứ, mà chỉ để nói ra tất cả. Để cậu biết... tình cảm năm đó là thật. Mỗi lần nắm tay cậu, mỗi lời hứa, từng giấc mơ về Bắc Kinh - tất cả đều là thật."
Gió nhẹ lướt qua, cuốn theo những giọt nước mưa còn sót lại, như thể không gian này cũng đang rơi vào một miền ký ức mơ hồ. Và cũng mang theo... một chút ấm áp của ký ức xưa, những ký ức mà cả hai người đã từng sống, đã từng yêu thương.