Một buổi chiều trời bất ngờ đổ cơn mưa nhẹ. Những hạt mưa rơi lách tách trên mái ngói, lăn dài theo những tán lá xanh rì, tạo nên bản hoà tấu dịu dàng của ký ức. Lâm Tịch Dao bước chậm rãi theo dọc hành lang vắng. Ánh chiều tà đổ xuống qua lớp mưa mỏng như một tấm màn ngăn cách giữa hiện tại và quá khứ.
Cô vừa định rút điện thoại ra gọi cho Thanh Nhã thì chợt nghe thấy tiếng gọi khe khẽ phía sau.
“Dao Dao.”
Chỉ hai từ thôi, nhưng khiến cô như chết lặng tại chỗ.
Giọng nói ấy, quen thuộc đến mức khiến trái tim cô ngừng đập trong một thoáng. Cô xoay người, chậm rãi như thể sợ rằng nếu quay quá nhanh, bóng hình ấy sẽ tan biến như một ảo ảnh. Nhưng không.
Người con trai ấy vẫn đứng đó.
Áo sơ mi trắng, tóc hơi ướt vì mưa, ánh mắt thẳm sâu và mơ hồ như mang cả một trời ký ức.
Mạc Trí Viễn.
Mối tình đầu - người từng là thanh xuân của cô. Người từng nắm tay cô chạy dưới mưa, từng hứa sẽ cùng thi vào đại học Bắc Kinh. Và rồi - một ngày nọ - lạnh lùng quay lung, để lại cô với những câu hỏi không lời đáp.
“Là… cậu sao?” Giọng Tịch Dao khẽ run.
Cậu gật đầu, đôi mắt không rời cô lấy một giây. Trong ánh nhìn ấy là nỗi nhớ, là nuối tiếc và là tình yêu vẫn còn chưa kịp phai màu.
“Dao Dao… tớ quay lại rồi. Tớ vẫn luôn muốn nói điều này. Tớ vẫn còn yêu cậu. Dù có cố gắng đến mấy, tớ vẫn không thể ngừng nghĩ về cậu”
Cô lặng im. Từng kỷ niệm dội về như con sóng vỗ bờ, xé toạc vỏ bọc bình thản mà cô vất vả dựng lên. Cô nhớ rõ khoảnh khắc cậu cười nhạt nhìn cô, buông những lời lạnh lẽo:
"Chẳng phải cậu nói chúng ta chỉ là cá cược sao? Vậy thì cậu thắng rồi. Đừng làm phiền tớ nữa."
Đó không phải là sự biến mất, mà là một lời tiễn biệt không chút lưu luyến. Và cô – khi ấy – đã tin rằng tình cảm giữa họ chưa bao giờ là thật.
“Tớ vẫn còn yêu cậu,” Cậu nói, chân thành, tha thiết. “Dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù có cố gắng đến mấy, tớ vẫn không thể ngừng nghĩ về cậu.”
Gió thổi nhẹ qua hành lang, mang theo mùi đất ẩm và mùi của ký ức chưa phai. Tịch Dao nhìn anh, ánh mắt không còn long lanh như xưa mà sâu thẳm và bình tĩnh đến lạ.
“Cậu từng bảo tớ chỉ là một cuộc cá cược,” Cô nói, giọng không gợn sóng. “Và tớ đã tin cậu. Tin đến mức học cách không chờ nữa.”
Giọng cô không trách móc, không bi lụy. Chỉ là một sự thật – một vết sẹo lành rồi.
Ánh mắt Trí Viễn xao động. “Tớ biết tớ sai. Lúc đó, tớ không đủ dũng khí để đối diện với những áp lực, với gia đình, với cả tương lai. Nhưng bây giờ, tớ quay lại vì tớ không muốn tiếp tục hối hận.”
Cậu bước lên một bước, khẽ hỏi:
“Nếu bây giờ tớ xin một cơ hội… Cậu có thể cho tớ một lời – dù chỉ là từ chối?”
Tịch Dao thoáng nhìn đi nơi khác. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, những mảnh ký ức về Dạ Phong hiện về - ánh mắt dịu dàng, cái cách Lăng Dạ Phong lặng lẽ quan tâm cô, cách cậu nói: “Tôi sẽ đợi cậu. Bao lâu cũng được.”