Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 48.

Trước Sau

break

Lăng Dạ Phong không thể kiềm chế được những suy nghĩ của mình. Đầu óc quay cuồng với những cảm xúc hỗn loạn. Cậu biết mình cần phải nói chuyện với ai đó để giải toả. Dạ Phong cầm điện thoại, tay cậu lướt qua màn hình rồi dừng lại ở tên của Vũ Kha.

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng chuông và rồi giọng nói của Vũ Kha cất lên.

“Alô, Dạ Phong? Cậu gọi tớ có chuyện gì thế?”

Dạ Phong cố giấu đi chút căng thẳng trong giọng nói. “Này, Vũ Kha, ra quán cà phê đi, tớ có chuyện cần nói với cậu một chút.”

Vũ Kha nhếch mép, giọng điệu trêu chọc ngay lập tức vang lên. “Ồ, cậu rốt cuộc cũng quyết định gọi rủ tớ ra ngoài à? Lạ thạt đấy, bình thường thì cậu ít rủ tớ ra ngoài lắm mà. Hay là cậu có chuyện gì?”

“ Cậu có ra hay không. Tớ chỉ muốn giải toả thôi.”

Vũ Kha bạt cười, có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Dạ Phong. “Giải toả à? Chắc chắn là có chuyện gì rồi. Được rồi, tớ ra ngay đây.”

Một lúc sau, Vũ kha xuất hiện, hắn mặc chiếc áo sơ mi đơn giản. Hắn bước vào quán, ánh mắt nhanh chóng quét qua rồi dừng lại khi thấy bạn mình. Khuôn mặt bình thản, lặng lẽ ngồi đối diện với Dạ Phong. Cả hai im lặng trong một giây. Dạ Phong mở lời, giọng cậu như đang đấu tranh với chính mình.

“Tớ đã nói với Tịch Dao rằng tớ thích cậu ấy. Tớ bảo tớ sẽ đợi cậu ấy, dù bao lâu cũng được.” Cậu thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc lạ lùng đang trỗi dậy trong lòng. “Nhưng giờ thì tớ không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu ấy không nói gì nhiều, chỉ im lặng. Tớ không biết mình có làm sai không.”

Vũ Kha nhìn Dạ Phong một lúc, rồi khẽ nhướng mày. "Cậu không làm sai đâu, Dạ Phong. Chỉ là cậu quá lo lắng. Tình cảm không phải lúc nào cũng rõ ràng, nhất là khi chúng ta chưa thực sự hiểu rõ bản thân mình. Tớ nghĩ cậu đã làm đúng khi nói ra cảm xúc của mình."

“Nhưng nếu cô ấy không cảm nhận như mình thì sao?” Dạ Phong hỏi, ánh mắt cậu lộ vẻ không chắc chắn.

“Vậy thì sao?” Vũ Kha hỏi lại, không chút do dự. “Cậu không thể đoán trước được mọi chuyện. Mình nói rồi, cảm xúc không phải lúc nào cũng rõ ràng, nhưng ít nhất cậu đã thể hiện nó. Còn lại là của cô ấy. Đừng để sợ hãi giữ cậu lại.”

Dạ Phong gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng không thể xua đi. “Cậu ấy có thể không thích mình đâu. Tớ không muốn gây áp lực cho cô ấy.”

“Không ai bảo cậu phải ép mình vào một mối quan hệ ngay lập tức,” Vũ Kha nói, đôi mắt anh bình thản nhưng ẩn chứa một sự sâu sắc mà chỉ Dạ Phong mới hiểu. “Nhưng đừng tự dối lòng. Cậu có thể yêu, có thể chờ đợi, nhưng nếu không dám bắt đầu, thì cậu sẽ không bao giờ biết được mình sẽ đi đâu.”

Dạ Phong im lặng nhìn Vũ Kha, đôi mắt cậu lấp lánh một sự quyết tâm mới. Cảm giác này thật lạ lẫm, vừa phấn khích lại vừa sợ hãi. Nhưng như Vũ Kha đã nói, nếu không bắt đầu, thì chẳng bao giờ biết được kết quả.

Vũ Kha tiếp tục nhấp một ngụm cà phê, rồi mỉm cười nhìn bạn mình. "Cậu tỏ tình rồi. Giờ chỉ còn việc chờ đợi xem cô ấy phản ứng ra sao thôi."

Dạ Phong thở dài nhẹ nhõm. Cậu biết mình không thể quay lại, và cũng không thể bỏ cuộc. Cậu đã nói ra rồi, giờ chỉ còn cách đối diện với mọi thứ.

“Vậy... tớ sẽ đợi,” Dạ Phong nói, không phải là một câu nói ngắn gọn mà là một quyết định rõ ràng trong lòng cậu.

Vũ Kha gật đầu, ánh mắt lấp lánh một cách kiên định. “Cậu đợi thì đợi thôi. Đừng sợ hãi.”

Dạ Phong mỉm cười, lần này là nụ cười thật sự, không còn hoang mang hay bối rối nữa. Cậu cảm nhận được rằng, dù bước đi có thể khó khăn, nhưng ít nhất, cậu đã không bỏ lỡ cơ hội để yêu.

“Tớ biết rồi,” Dạ Phong nói, một cách chân thành, đôi mắt cậu dần lấp lánh niềm hy vọng

Vũ Kha chỉ khẽ mỉm cười.

 “Tình yêu là chuyện của cậu, và nếu cậu thật sự yêu, đừng để thời gian qua đi một cách vô nghĩa.”

Vũ Kha khoanh tay dựa lưng vào chiếc ghế, liếc Dạ Phong với nụ cười nửa miệng: “Thật không ngờ đấy. Cậu – Lăng Dạ Phong lạnh lùng kiêu ngạo – lại đi tỏ tình trước? Đã vậy còn là thanh mai trúc mã như nước với lửa nữa chứ, đúng là vả mặt ghê, chắc tớ cười ngất luôn”

Dạ Phong nhướng mày nhìn bạn mình. “Cậu định cười ngất thật tì tớ cũng không cản.”

Vũ kha bật cười, lắc đầu: “Không, tớ đang xúc động thay cậu đó.”

Dạ Phong đỡ trán: “Cậu có thể bớt trêu trong lúc tớ đang nghiêm túc không?”

“Không thể.” Vũ Kha thản nhiên, nhếch môi cười như thể thấy rất vui khi bạn mình bị đưa vào tình thế khó xử. “Mà này, cậu đừng tưởng tỏ tình là xong nha. Cậu mà lơ là là mất trắng đó.”

Dạ Phong khẽ thở dài, nhưng khóe môi cong nhẹ. “Ừ, tớ biết. Cảm ơn vì đã nghe tớ lảm nhảm.”

Dạ Phong đứng dậy, lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất bây giờ, cậu đã có một niềm tin mới. Cảm xúc ấy, dù là mới mẻ và đầy bất an, nhưng cậu sẽ không lùi bước.

Ra khỏi quán cà phê, ánh sáng từ những ngọn đèn đường phản chiếu lên khuôn mặt cậu, như một lời nhắc nhở rằng, dù thế nào, Dạ Phong cũng sẽ đợi, như lời hứa của chính mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc