Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 47.

Trước Sau

break

Tịch Dao rời khỏi ghế đá khi mặt trời dã ngả bóng. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả sân trường, trải một lớp lụa mỏng óng ánh. Gió nhẹ lướt qua hang cây, cuốn theo mùi nắng cuối ngày và có chút dư vị của cuộc trò chuyện chưa kịp lắng đọng trong lòng.

Trái tim cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại sau những lời thổ lộ đầy bất ngờ từ Lăng Dạ Phong. Câu nói ấy – nhẹ nhàng nhưng sâu lắng – như một tiếng dội lặng giữa khoảng trời chiều: “Tôi thích cậu. Sẽ đợi cậu. Bao lâu cũng được.”

Mỗi bước chân như thể cô đang đi trên một làn sương mỏng – vừa mơ hồ, vừa nặng trĩu cảm xúc. Những hình ảnh về ánh mắt kiên định của Dạ Phong, về giọng nói của cậu cứ lần lượt hiện về như đoạn phim quay chậm.

Cô đi ngang sân thể dục, nơi có vài nhóm đang bóng rổ. Nhưng với cô, mọi âm thanh ấy như bị tách ra khỏi thế giới của mình. Một thế giới vừa rộg lớn, vừa chật hẹp – chỉ còn lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất:

“Cậu ta… thật sự thích mình sao?”

Thanh Nhã đang đi trên sân trường, tay càm ly sữa đậu nành còn bốc hơi ấm, miệng ngậm ống hút. Ánh mắt cứ nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

“Dao Dao!” Thanh Nhã lập tức reo lên khi thấy bóng dáng bạn mình. Đôi mắt cô sáng rực như trẻ con bắt gặp món đồ chơi yêu thích. “Cậu đi đâu nãy giờ thế? Tớ định rủ cậu đi ăn kem, mà tìm mãu không thấy cậu.”

Tịch Dao mỉm cười, bước đến cạnh Thanh Nhã.

“Mình vừa gặp cậu ấy.”

“Cậu ấy. Cậu ấy là ai?” Thanh Nhã hỏi.

“Là Dạ Phong”

Thanh Nhã suýt chút nữa làm đổ cả ly sữa. “Gặp cậu ta? Gặp là gặp như thế nào, là vô tình hay… là định sẵn? Nói đi, Dao Dao! Cậu đừng có úp úp mở mở nữa

Tịch Dao mím môi, rồi khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như tiếng thì thầm lọt qua kẽ gió. “Cậu ấy vừa mới tỏ tình với mình.”

Im lặng. Một giây. Hai giây. Ba giây.

“Gì cơ?! Cậu nói… Lăng Dạ Phong? Tỏ tình? Với cậu?!” Thanh Nhã kêu lên, âm lượng đủ làm hai chú chim trên cây bay mất.

“Shhh! Nhỏ thôi!” Tịch Dao giơ tay bịt miệng bạn mình. “Cậu hét to vậy mọi người tưởng có bom nổ bây giờ.”

Thanh Nhã vẫn chưa hoàn hồn, mắt mở to. “Không thể tin được. Cái tên đó lạnh như băng, trầm như tượng ấy tỏ tình?! Trời đất ơi, mình cần… vài giây, à không, vài phút để tiêu hoá tin động trời này.!”

Tịch Dao cúi đầu cười vì biểu cảm quá đỗi sinh động của bạn. Nhưng rồi nụ cười ấy dần nhường chỗ co sự xen lấn bối rối. Giọng cô dịu lại: “Cậu ấy nói… không rõ từ khi nào bắt đầu thích mình. Nhưng sẽ đợi. Dù bao lâu cũng được.”

Lần này Thanh Nhã không trêu đùa nữa. Đôi mắt ô như lặng hơn, cô nghiêng đầu hỏi: “Vậy… còn cậu? Cậu nghĩ sao về cậu ấy.”

Tịch Dao im lặng. Những ngón tay cô mân mê gấu váy, gió thoảng qua khẽ đưa một vài sợi tóc vương nhẹ lên má. Cô khẽ cười, rồi lại cúi đầu.

“Mình cũng không rõ. Có lẽ là có gì đó. Nhưng… mình sợ. Nếu bước thêm một bước, liệu mọi thứ có thay đổi không? Liệu cảm xúc này chỉ là nhất thời? Mình không muốn đánh mất điều gì, nhất là mối quan hệ hiện tại.”

Thanh Nhã khẽ thở ra, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn: “Dao Dao, không ai ép cậu phải yêu ngay lập tức. Tình cảm giống như một bản nhạc - nếu vội vàng, sẽ lạc mất nhịp. Nhưng quan trọng là, cậu có muốn lắng nghe bản nhạc đó không?”

Tịch Dao ngẩng đầu. Trong đôi mắt cô lúc ấy, ánh hoàng hôn như gợn sóng – lấp lánh và lặng lẽ. Những lo âu trong lòng cô, tựa như được ai đó gỡ rối từng chút một, để lại khoảng trống dịu dàng và đầy hy vọng.

Cô không trả lời. Chỉ khẽ gật đầu - một cái gật đầu không dành cho ai khác, mà là dành cho chính mình. Như một lời hứa thầm lặng: rằng cô sẽ không chạy trốn nữa. Rằng cô sẽ học cách chạm vào cảm xúc ấy - dù là thương, là yêu, hay chỉ đơn giản là những rung động đầu đời đang nảy mầm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc