Sau khi chuyến dã ngoại kết thúc, không khí trong trường dường như trở lại bình lặng. Những tiếng cười giòn giã, những khoảnh khắc ngợm bên bếp lửa, hay những ánh mắt thân thiết giờ đây chỉ còn là những hồi ức mơ hồ. Nhưng đối với cô, dư âm của chuyến đi vẫn còn đọng lại trong lòng, không phải vì trò chơi hay cảnh sắc mà là vì cú ngã hôm ấy… và ánh mắt ấy.
Cô ngồi một mình trên ghế đá sau trường, nơi ít người qua lại, lặng lẽ đọc sách nhưng mắt lại chẳng theo nổi dòng chữ. Trong đầu cô cứ quẩn quanh hình ảnh Lăng Dạ Phong - ánh mắt cậu nhìn cô khi cả hai lăn dưới đất, vòng tay ấm áp và sự dịu dàng nơi một người như cậu.
“Tịch Dao.”
Giọng nói quen thuộc từ phía sau, trầm thấp và chắc chắn khiến cô giật nhẹ.
Lâm Tịch Dao quay lại, bắt gặp dáng người cao lớn của cậu đứng đó, áo sơ mi, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn cô rất nghiêm túc.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì à?” Cô hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên.
Lăng Dạ Phong gật đầu, bước lại gần cô, ánh mắt cậu không rời khỏi cô, ngồi xuống cạnh cô:
“Tôi không thích vòng vo. Nên lần này… tôi muốn nói rõ.”
Cô im lặng. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, như thể nó đã nhận ra điều gì đí mà lý trí không thể ngừng lại. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt cậu, sự nghiêm túc mà cô chưa từng thấy.
“Chuyện hôm đó… không phải là phản xạ. Tôi đã thật sự lo cho cậu. Và không chỉ hôm đó.”
Cô khẽ ngước nhìn cậu, chạm vào ánh mắt chân thành mà cô chưa từng thấy trước đây.
“Tôi đã nghĩ rất nhiều. Về cảm xúc của mình, về cậu… Tôi không biết là bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi nghĩ tôi đã thích cậu mất rồi.”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn bay vài tờ lá vàng rơi bên chân ghế đá. Không khí bỗng trở nên yên ắng đến lạ thường.
Tịch Dao cảm thấy như mình lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có cô và Lăng Dạ Phong. Cô không biết mình phải đối diện với điều này như thế nào, vì lòng cô cũng rối bời không kém. Nhưng không biết từ lúc nào sự hiện diện của cậu đã không còn là cái bóng mờ tịt khó gần mà là một phần rõ ràng và ấm áp trong cô.
Cậu mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy một nụ cười dịu dàng và không còn sự lạnh lùng.
“Tôi không ép cậu. Tôi hiểu rõ cảm xúc không thể ép buộc. Nhưng tôi sẽ đợi… câu trả lời của cậu.
Cô siết chặt cuốn sách trên tay. Trái tim cô lúc này như thể đang bị kéo theo những sợi dây vô hình, mỗi lần Lăng Dạ Phong nhìn cô, nó lại càng trở nên yếu ớt hơn. Cô biết có nên đối diện với những cảm xúc này không, nhưng một phần trong cô lại không muốn né tránh nữa.
Cô hít một hơi thạt sâu, rồi khẽ gọi tên cậu: “Lăng Dạ Phong…” Giọng cô nhỏ đến mức chỉ có mình cậu nghe thấy nhưng là lời gọi mang đầy sự bối rối và lưỡng lự.
Lăng Dạ Phong nhìn cô, đôi mắt cậu ấm áp như muốn bao bọc tất cả những suy nghĩ, những lo âu mà cô đang nghĩ.
“Tôi không chắc mình đã sẵn sang. Nhưng tôi cũng không muốn né tránh.”
Cậu mỉm cười: “Vậy thì…tôi sẽ đợi cậu. Bao lâu cũng được”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại. Cả hai ngồi bên nhau, trong một không gian tĩnh lặng mà đầy cảm xúc. Không ai nói gì thêm nữa, nhưng ánh mắt của họ gặp nhau, trong veo và chân thành như một lời hứa hẹn không cần phải nói ra.