Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 45. Sự kiện bất ngờ

Trước Sau

break

Ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại đã đến, mang theo chút tiếc nuối nhưng cũng đầy phấn khích trong lòng các học sinh. Không còn những tiếng cười rộn rã quanh đống lửa trại hay trò chơi náo nhiệt giữa đêm, buổi sáng hôm nay mang một không khí yên ả và trầm lắng hơn. Cả đoàn sẽ cùng leo núi - một hành trình nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như để kết lại chuyến đi bằng chút thanh bình của thiên nhiên hùng vĩ.

Bầu trời trong xanh, gió khẽ lướt qua những tán lá, ánh nắng đầu ngày trải vàng con đường mòn uốn lượn giữa rừng. Học sinh được chia thành từng nhóm nhỏ để tiện quản lý. Nhóm của Lâm Tịch Dao, Thanh Nhã, Vũ Kha, Lăng Dạ Phong đi cùng nhau.

Phía trước, Tịch Dao cùng Thanh Nhã và Vũ Kha vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật cười khi nhớ lại những thử thách tối qua. Nhưng trong lòng Tịch Dao vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bâng khuâng sau trò "Thật hay Thách". Cô vẫn nhớ ánh mắt Lăng Dạ Phong nhìn mình - một cái nhìn không rõ ý nghĩa, nhưng lại đủ khiến trái tim cô khẽ chao nghiêng.

Ở phía sau, Lăng Dạ Phong đi chậm rãi, ánh mắt thường vô thức dõi theo bóng dáng cô gái phía trước. Suốt chuyến đi này, anh nhận ra bản thân ngày càng chú ý đến Tịch Dao – không chỉ vì cô hay cười hay nói, mà bởi phía sau nụ cười ấy dường như cất giấu rất nhiều điều mà anh muốn hiểu.

Con đường núi tuy không quá dốc nhưng lởm chởm đá và rễ cây trồi lên, khiến việc di chuyển không dễ dàng. Cả nhóm phải thường xuyên giúp nhau vượt qua các đoạn trơn trượt. Không khí dần trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng bước chân xen lẫn tiếng chim rừng ríu rít trên cao.

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên:

“Dao Dao, coi chừng!” Thanh Nhã hét lên.

Tịch Dao vừa quay đầu thì chân cô vấp phải một rễ cây trơn, người mất đà ngã nghiêng sang mép dốc. Lăng Dạ Phong gần như không cần suy nghĩ, lập tức lao đến, vươn tay kéo cô lại. Nhưng lực quán tính quá mạnh, cả hai cùng mất thăng bằng, lăn xuống đoạn dốc ngắn phía dưới trước khi dừng lại ở một bãi đất bằng phủ đầy lá khô.

Mọi thứ im bặt trong giây lát.

Cô nằm sát bên cậu, hơi thở gấp gáp, hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngỡ ngàng. Tấm lưng cậu đỡ trọn cú ngã, còn cô - nằm gọn trong vòng tay cậu như thể đó là nơi an toàn nhất thế giới này.

Tim Tịch Dao đập loạn. Chưa bao giờ cô nhìn thấy Lăng Dạ Phong gần đến vậy -từng đường nét trên gương mặt cậu rõ mồn một, ánh mắt sâu lắng như biết rõ điều gì đang diễn ra trong lòng cô.

“Cậu… có đau ở đâu không?” Cậu lên tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

“Không... chắc là không sao,” Tịch Dao lúng túng ngồi dậy, tránh ánh mắt cậu, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng vì bối rối.

Lăng Dạ Phong cũng ngồi dậy, phủi nhẹ lá cây trên tay áo rồi đưa tay ra. “Đứng lên được không?”

Cô chần chừ một giây, rồi đặt tay mình vào tay cậu. Bàn tay cậu lớn, chắc chắn và ấm áp - một cảm giác khiến trái tim cô như lỡ mất một nhịp.

Ngay lúc đó, nhóm bạn phía trên đã chạy xuống.

“Có bị thương không?!”  Vũ Kha và Thanh Nhã hỏi dồn dập.

“Không sao, ngã nhẹ thôi.” Tịch Dao cười gượng.

“Cơ mà ngã cũng có người đỡ là sướng rồi,”  Vũ Kha cười gian, liếc nhìn Lăng Dạ Phong với vẻ trêu chọc.

Không khí thoáng chốc lại rộn ràng. Nhưng giữa tiếng cười nói ấy, Lăng Dạ Phong và Lâm Tịch Dao đều không ai nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng lén liếc nhìn nhau -ánh mắt đầy lạ lẫm và rung động.

Khi cả nhóm tiếp tục hành trình, bước chân họ có phần chậm hơn. Lần đầu tiên trong suốt chuyến đi, không ai nói nhiều - không phải vì mệt, mà vì trong mỗi người đang có một dòng suy nghĩ rất riêng.

Lăng Dạ Phong đi sát bên Tịch Dao, đôi lúc ánh mắt cậu lặng lẽ quan sát cô như thể muốn khắc ghi từng biểu cảm nhỏ nhất. Trong lòng cậu, một điều gì đó đã thay đổi - không còn là tò mò hay quan tâm thông thường. Mà là cảm giác... muốn bảo vệ.

Còn Tịch Dao, tim cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cú ngã vừa rồi như một cú hích làm tan chảy lớp băng giữa họ - và giờ đây, cô không thể nào không để tâm đến ánh mắt ấy, bàn tay ấy... và hơi ấm ấy.

Chuyến đi tưởng như sắp kết thúc, nhưng với cả hai người, một hành trình mới vừa mới bắt đầu - hành trình mà họ chưa từng ngờ tới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc