Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 44. Đêm lửa trại

Trước Sau

break

Chuyến dã ngoại bước vào đêm, mang theo một bầu không khí ấm áp và bí ẩn dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa trại đang cháy bập bùng. Những tia lửa bốc cao trong gió đêm se lạnh, rọi lên khuôn mặt từng người ánh sáng lấp lánh như đang kể lại một câu chuyện huyền bí nào đó. Tiếng cười nói rộn rã vang lên khắp khu rừng, hòa cùng tiếng lửa lách tách và âm nhạc nhẹ nhàng, khiến khung cảnh trở nên sinh động và đầy sức sống.

Cả nhóm học sinh ngồi quây quần thành vòng tròn, không còn khoảng cách của những ngày thường - không còn là lớp trưởng, học sinh mới, hay “cậu ấy lớp bên” mà giờ đây chỉ còn là những con người bằng tuổi nhau, sẻ chia cùng nhau một khoảnh khắc không thể lặp lại. Tiếng nhạc guitar dịu nhẹ vang lên từ đâu đó hòa lẫn với tiếng lửa lách tách, tiếng cười giòn tan và tiếng lá khẽ xào xạc, tạo nên một bản giao hưởng dịu dàng của tuổi trẻ.

Các trò chơi tập thể nối tiếp nhau - từ nhảy bao bố cười ngả nghiêng, kéo co dồn sức tranh thắng đến những câu đố mẹo đầy hài hước khiến người trả lời phải vò đầu bứt tóc. Nhưng đến khi vòng tròn bắt đầu trò “Thật hay Thách”, không khí bỗng trở nên hồi hộp lạ thường. Đó không còn là trò chơi đơn giản để giải trí nữa – mà là chiếc cầu nối vô hình dẫn vào tâm hồn nhau.

 Lâm Tịch Dao ngồi gần Thanh Nhã và Vũ Kha, ánh mắt cô dõi theo ngọn lửa đang nhảy múa trong đêm tối. Bên kia vòng tròn, Lăng Dạ Phong ngồi lặng lẽ, ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên gương mặt cậu, tạo nên những đường nét sắc sảo đầy cuốn hút. Có lẽ chính sự yên lặng trầm tĩnh ấy càng khiến cậu nổi bật giữa đám đông ồn ào.

Lâm Tịch Dao bất giác liếc về phía anh, ánh mắt chạm nhau chỉ trong thoáng chốc nhưng đủ để khiến tim cô lệch một nhịp. Cô vội quay đi, tự trách mình vì phản ứng kỳ lạ ấy. Cô không hiểu, hoặc có lẽ không muốn hiểu.

 “Lâm Tịch Dao, đến lượt cậu rồi kìa!” Thanh Nhã bất ngờ kéo cô trở lại thực tại. Giọng cô vang lên trong trẻo, mang theo một chút tinh nghịch và đầy ẩn

Cả nhóm đồng loạt quay lại nhìn Tịch Dao, ánh mắt vừa háo hức vừa tò mò. Cô ngập ngừng, mím môi. Bản thân vốn không thích bị chú ý, càng không muốn tiết lộ những điều riêng tư trước mặt đông người. Nhưng luật chơi là luật chơi - không thể né tránh.

“Thật hay Thách?” Một giọng nam vang lên, có phần phấn khích.

Lâm Tịch Dao do dự vài giây rồi khẽ đáp: “Thật…”

Mọi người lập tức reo hò, không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Một giọng con gái vang lên, có chút đùa cợt nhưng rõ ràng đang cố tình hướng vào trọng tâm:

“Lâm Tịch Dao, cậu thích kiểu con trai như thế nào?”

Câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến không khí chùng xuống một nhịp. Không gian im bặt trong vài giây. Ai cũng nhìn cô chăm chú, chờ đợi câu trả lời.

Lâm Tịch Dao khẽ run nhẹ, ánh mắt như bị hút về phía Lăng Dạ Phong. Dù không nhìn thẳng, cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn của cậu. Lăng Dạ Phong vẫn ngồi yên, đôi mắt đen sâu như hồ nước phản chiếu ánh lửa lập loè, không biểu cảm rõ ràng nhưng lại khiến cô cảm thấy như bản thân đang bị nhìn thấu.

Cô nuốt khan, đôi mắt hơi cụp xuống. “Chắc là… người biết quan tâm,” Cô đáp, giọng nhỏ nhưng đủ để cả vòng tròn nghe thấy.

Không khí dường như chững lại.

Thanh Nhã là người phá vỡ sự im lặng trước tiên. Cô cười toe toét, không ngại trêu chọc:
“Ui chà chà! Dao Dao, sao cậu nói ra câu này cứ như đang ám chỉ ai đó nhỉ? Không biết là ai lại khiến cậu nghĩ đến từ ‘quan tâm’ vậy ta?”

Lâm Tịch Dao đỏ mặt, cúi đầu cười trừ: “Tớ chỉ nói bừa thôi mà…”

Cả nhóm lại cười ồ lên. Lâm Tịch Dao đỏ mặt, chỉ biết cười trừ, đôi tay khẽ siết lại trong lòng. Cô không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn về phía Lăng Dạ Phong - sợ ánh mắt ấy sẽ khiến cô không thể giấu được điều gì.

Vũ Kha - người từ nãy vẫn quan sát biểu cảm của mọi người - lập tức tiếp lời, lần này cố ý hướng ánh nhìn về phía Lăng Dạ Phong:

“Lăng Dạ Phong, nghe giống cậu ghê! Không phải cậu nổi tiếng lạnh lùng nhưng lại âm thầm quan tâm người khác đấy sao?”

Cả nhóm lại phá lên cười, không khí bỗng sôi nổi hơn hẳn.

Lăng Dạ Phong vẫn ngồi im, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ đến mức khó ai nhận ra nếu không nhìn kỹ. Đôi mắt cậu không rời khỏi Tịch Dao, ánh nhìn đầy ẩn ý, như thể đang cân nhắc một điều gì đó.

Trong lòng cậu, câu trả lời của Tịch Dao không hề “bừa”. Cậu cảm nhận được sự lúng túng chân thật trong ánh mắt cô - một thứ cảm xúc không thể giả vờ.

Trò chơi tiếp tục, nhưng với Lâm Tịch Dao, những lời trêu đùa của bạn bè như tan biến sau lưng. Tâm trí cô vẫn mãi quanh quẩn với ánh mắt của cậu, câu trả lời của chính mình, và cả những cảm xúc đang không ngừng lớn dần trong tim.

Khi ngọn lửa trại bắt đầu tàn, bầu không khí cũng trở nên dịu lại. Mọi người dần tản ra chuẩn bị cho giờ nghỉ đêm. Lâm Tịch Dao ngồi một mình trên khúc gỗ cũ, ngắm những tàn lửa cuối cùng đang bay lên không trung rồi tan biến.

Đêm nay, giữa sự ấm áp của ngọn lửa và cái se lạnh của màn đêm, cô nhận ra điều gì đó trong lòng mình đã thay đổi. Nhẹ thôi, nhưng rõ rệt. Một bước rất nhỏ, nhưng đủ để cô hiểu - có lẽ từ giây phút ánh mắt cô chạm phải cậu, mọi thứ đã không còn như trước nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc