Trong không khí náo nhiệt của chuyến đi dã ngoại, tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp không gian xanh mướt. Mọi người hoà mình vào những hoạt động tập thể, từ những trận bóng đá đến những trò chơi dân gian vui nhộn, rồi cùng nhau tản bộ, tận hưởng làn gió mát rượi và khung cảnh thiên nhiên thanh bình.
Lâm Tịch Dao đứng cùng nhóm bạn thân, khẽ mỉm cười trước những câu chuện hài hước. Tâm trí cô dường như đã gác lại những bộn bề lo toan, chỉ còn lại sự thư thái và niềm vui. Bất chợt, một giọng nói ấm áp vang lên. Hứa Vĩ, một bạn cùng nhóm đang tiến lại gàn với một nụ cười rạng rỡ, tay cầm chai nước lạnh.
“Tịch Dao, cậu có khát nước không? Tớ có chai nước lạnh đây.” Hứa Vĩ nói giọng nhẹ nhàng nhưn đầy sự quan tâm.
Cô vốn đang trò chuyện cùng với mấy bạn trong nhóm, quay lại và mỉm cười cảm ơn: “ Cảm ơn cậu nhé, tớ không khát. Nhưng tớ sẽ nhận nhé!”
Khi cô vừa định nhận lấy chai nước, một bóng dáng cao lớn quen thuộc bất ngờ xuất hiện từ phía sau.
Lăng Dạ Phong đứng cách đó không xa, quan sát cảnh tượng. Ánh mắt cậu trở nên tối lại khi thấy Hứa Vĩ gần gũi với Tịch Dao như vậy. Cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên trong lòng cậu. Đây không phải là lần đầu tiên nhưng lần này lại mạnh mẽ đến mức khiến cậu không thể không hành động.
Chưa kịp để Tịch Dao nhận chai nước, Dạ Phong bất ngờ tiến tới, nhanh chóng giật lấy chai nước từ tay Hứa Vĩ, khiến không khí xung quanh trở nên đột ngột căng thẳng.
“Cậu ấy không cần cậu lo, tôi lo được.” Lăng Dạ Phong lên tiếng, giọng nói trầm và đầy cứng rắn như thể đây là điều hiển nhiên, không có gì phải bàn cãi. Cậu không cho phép bất cứ ai can thiệp vào.
Lâm Tịch Dao nhìn Lăng dạ Phong, đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên. Cô không biết phải làm sao, chỉ đứng đó, trong long dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu ta đang ghen sao? Tại sao cậu ta lại hành động như vậy? Đó là câu hỏi cô không thể trả lời ngay lúc này.
Hứa Vĩ, mặt hơi ngơ ngác trước hành động đột ngột của Lăng Dạ Phong, chỉ biết cúi đầu một cách ngượng ngùng rồi lùi lại. “ À…xin lỗi.” Cậu nói, ánh mắt không giấu nổi sự lung túng trước sự thay đổi bất ngờ trong tình huống.
Lâm Tịch Dao vẫn chưa thể lên tiếng, cô đứng lặng người, không biết phản ứng thế nào. Cô nhìn chai nước trong tay Lăng Dạ Phong, rồi lại nhìn cậu. Cảm giác trong lòng cô lúc này thật khó diễn tả. Cậu ta quan tâm đến cô đến vậy sao?
Lăng Dạ Phong không nói gì thêm, chỉ cầm chai nước đưa cho cô. Cái nhìn của cậu vẫn sắc bén như trước, nhưng trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một sự quan tâm khác biệt. “Cậu uống đi,” Cậu nói, giọng lạnh lùng nhưng không hề thiếu sự cứng rắn.
Lâm Tịch Dao khựng lại một chút, rồi cũng nhận lấy chai nước từ tay cậu, đôi tay chạm nhẹ vào nhau. Một cảm giác nóng bỏng và lạ thường xộc lên trong lồng ngực cô, khiến nhịp tim đập nhanh hơn. Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận rằng hành động này của cậu đã khiến cô không thể không chú ý.
Cả hai đứng đó, giữa đám đông đang vui vẻ cười đùa, nhưng giữa họ lại có một không khí khác lạ, như thể có một khoảng cách vô hình đang dần được hình thành. Lâm Tịch Dao không thể không cảm thấy bất an, nhưng trong lòng cũng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của Lăng Dạ Phong đã khiến cô cảm thấy đặc biệt.
“Cảm ơn,” cô nhỏ nhẹ nói, rồi quay đi, tránh không nhìn cậu lâu hơn. Cô không muốn để cậu biết rằng mình đang bối rối, nhưng làm sao có thể giấu được khi trái tim đang đập loạn nhịp?
Lúc này, Thanh Nhã, đứng gần đó, nhận thấy sự bối rối trong ánh mắt Lâm Tịch Dao. Cô bước tới gần bạn thân, khẽ vỗ vai cô một cách tinh nghịch. “Ôi! Dao Dao của tớ, cậu không nhận ra sao? Rõ ràng cậu ta đang “gây chiến” vì chai nước mà. Thanh Nhã nói giọng trêu chọc, đôi mắt lấp lánh sự tinh quái.
Lâm Tịch Dao nghe thấy vậy, vội quay đi, cố gắng giấu đi vẻ bối rối.
“Cậu… cậu nói linh tinh gì thế?” Cô lúng túng không biết phản ứng thế nào.
Thanh Nhã nhìn cô một lúc, rồi mỉm tủm tỉm, nhìn thấy sự ngượng ngùng của bạn mình liền tiếp tực trêu chọc: “Tịch Dao, cậu ta có vẻ như đang ghen đấy, tớ không đùa đâu.”
Lâm Tịch Dao ngạc nhiên nhìn Thanh Nhã, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. “Ghen? Cậu ta sao?”
Thanh Nhã gật đầu một cách chắc chắn. “Mặc dù cậu ta không nói ra, nhưng những hành động của cậu ta đã đủ rõ ràng. Nhất là khi cậu ta ‘giành lại’ chai nước như vậy, cậu không thấy sao?”
Lâm Tịch Dao đứng lặng người, ánh mắt lại hướng về phía Lăng Dạ Phong, người vẫn đang đứng đó, nhìn cô. Cảm giác bối rối lại dâng lên trong lòng, trái tim cô bắt đầu có những nghi ngờ và mong muốn chưa được giải đáp.
Lúc này, Vũ Kha, đứng cách đó không xa, nhìn thấy hành động của Lăng Dạ Phong và không ngần ngại trêu chọc: “Mới sáng sớm mà đã giành chai nước rồi, Dạ Phong, cậu còn biết ghen nữa đấy!”
Lăng Dạ Phong nghe thấy lời trêu chọc của Vũ Kha, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hắn, nhưng vẫn không lên tiếng. Vũ Kha tiếp tục cười lớn, ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Lâm Tịch Dao liến nhìn Cố Thanh Nhã.
“Cậu đừng nói linh tinh nữa,” Cô nói, nhưng trong lòng lại có rất nhiều câu hỏi chưa thể trả lời. Sự ghen tuông này có phải là dấu hiệu của một điều gì lớn lao hơn? Cô tự hỏi liệu mình có đang nhận thấy điều gì quan trọng mà bấy lâu nay mình chưa hề chú ý đến.