Sau những chuỗi ngày học tập căng thằng và mệt mỏi, nhà trường bất ngờ thông báo về buổi chuyến đi dã ngoại hai ngày một đêm tại khu sinh thái ngoại ô đã khiến không khí trong lớp bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn. Chắc chắn đây sẽ là một kỳ nghỉ ngắn nhưng đầy thú vị. Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, háo hức chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, mong đợi một kỳ nghỉ để xả hơi.
Sáng hôm sau, khi các bạn học sinh đến lớp, không khí càng trở nên sôi động hơn. Mọi người bắt đầu trao đổi về những vật dụng mà mình sẽ mang theo trong chuyến đi dã ngoại, từ đồ ăn đến các bộ đồ thể thoa càn thiết cho hoạt động ngoài trời.
“Cậu mang đồ ăn vặt chưa đó?” Cố Thanh Nhã vui vẻ nói với Lâm Tịch Dao.
“Chắc chắn là có rồi! Nhưng mà cậu mang nhiều đồ ăn vặt quá đấy? Đồ ăn chất đống như chuẩn bị đang đi trốn luôn ấy!” Tịch Dao bật cười trêu
Nghe vậy, Thanh Nhã cũng cười theo: “Cậu không hiểu đâu, đồ ăn vặt là một phần quan trọng để cuộc sống thêm thú vị mà.”
Khi hai người đang cười đùa vui vẻ thì Tịch Dao bỗng có tiếng bước chân quen thuộc.
“Có cần giúp gì không?” Giọng nói trầm ấm và dịu dàng của Lăng Dạ Phong vang lên.
Lâm Tịch Dao ngẩng lên, chạm phải ánh mát sâu thẳm của Lăng Dạ Phong. Cô thoáng khựng lại, rồi khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, tôi làm được.”
Lăng Dạ Phong nhìn dáng vẻ cố tỏ ra lạnh nhạt của cô mà môi khẽ nhếch lên. Cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng im bên cạnh nhìn cô cho đến khi tiếng trống vang lên báo hiệu chuẩn bị xuất phát.
Ngay lúc đó, Hàn Vũ Kha đi đến, vẻ mặt hắn khá thoải mái nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự quan tâm dành cho Thanh Nhã.
“Cố Thanh Nhã, cậu chuẩn bị đủ chưa đấy? Cậu mà không mang gì đó thì làm sao có thể sống sót qua chuyến du lịch này đây?” Hàn Vũ Kha mỉm cười, một tay chống hông, trêu chọc cô.
Cố Thanh Nhã liếc nhìn hắn: “Cậu cứ lo cho cậu đi, tớ có đủ rồi.”
“Nhưng mà hai cậu đừng quên mang nước uống nhé. Đó là thứ quan trọng nhất.”
Lâm Tịch Dao không khỏi bật cười:” Vậy thì phải mang nhiều nước đi rồi!”
Khi tiếng trống vang lên, báo hiệu chuyến đi sắp bắt đầu, cả lớp đều đã sắn sàng lên xe.Trên xe buýt, không khí càng trở nên vui vẻ và náo nhiệt khi các học sinh bắt đầu tìm chỗ ngồi, tranh thủ chụp ảnh. Cố Thanh Nhã và Lâm Tịch Dao ngồi cùng nhau. Hàn Vũ Kha và Lăng Dạ Phong ngồi đối diện với hai người họ.
“Dao Dao, chuyến đi này không biết có gì đặc biệt không nhỉ?” Cố Thanh Nhã vui vẻ hỏi.
“Chắc là sẽ có nhiều hoạt động tập thẻ, Như kiểu thi đấu hoặc trò chơi chẳng hạn. Tớ nghĩ vậy. Xem cậu háo hức chưa kìa, Nhã Nhã.” Lâm Tịch Dao đáp lại.
Khi đoàn xe đến nơi, không khí trở nên sôi động. Các nhóm học sinh được phân chia để tham gia các hoạt động. Thanh Nhã và Hàn Vũ Kha cùng tham gia vào một nhóm và dĩ nhiên Lâm Tịch Dao và Lăng Dạ Phong lại một lần nữa bị xếp vào cùng một đội.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Lâm Tịch dao hỏi một cách nhẹ nhàn nhưng cũng không thể giấu đi chút ngượng ngùng.
Lăng Dạ Phong chỉ cười nhẹ, ánh mắt trở nên lấp lánh: “Chúng ta là một đội, không phải sao?”
Mọi người bắt đầu chia nhóm theo các hoạt động, từ xây dựng trại, cắm trại cho đến các trò chơi vận động. Cố Thanh Nhã cảm thấy vui vẻ khi được tham gia vào các hoạt động này, nhưng đôi lúc ánh mắt của cô lại vô tình tìm về phía Hàn Vũ Kha, dù cậu có vẻ vẫn lạnh lùng, ít nói như mọi khi.
Sau một loạt các trò chơi nhóm, đến giờ nghỉ trưa, nhóm của Thanh Nhã ngồi dưới bóng mát của một cây cổ thụ lớn. Cô nhìn mọi người xung quanh, lòng chợt bình yên lạ thường.
Hàn Vũ Kha ngồi đối diện cô, một lần nữa ánh mắt của hắn chạm vào cô khi cô đang cười nói với bạn bè. Một cảm giác khó hiểu lại một lần nữa dâng lên trong hắn.
“Thanh Nhã, hôm nay vui không?” Hắn lên tiếng, giọng khẽ nhưng rõ ràng, khiến cô hơi bất ngờ.
“Vui chứ! Chắc là sẽ có nhiều kỷ niệm hay ho lắm!” Cô đáp lại, không nhận ra rằng chính mình đã nói ra một cách tự nhiên đến như vậy.
Hắn chỉ gật đầu, sau đó cúi xuống, tay chạm vào chiếc chai nước bên cạnh. Thực tế, hắn cảm thấy một phần lo lắng, như thể có điều gì đó sắp thay đổi giữa họ.
Lâm Tịch Dao, khi nhận thấy không khí giữa họ trở nên im lặng, lại không tránh được cảm giác bất an. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lăng Dạ Phong, mọi suy nghĩ của cô dường như lại nhẹ nhõm hơn.
Vậy là, một ngày dã ngoại đầy màu sắc đã bắt đầu. Nhưng trong tâm trí của mọi người, những mối quan hệ, tình cảm, và những thay đổi trong lòng vẫn đang âm thầm diễn ra.