Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 41. Hàn Vũ Kha hành động

Trước Sau

break

Sau tiếng trống tan trường vang lên, Cố Thanh Nhã bước ra khỏi cổng trường với tâm trạng vui vẻ. Nụ cười rạng rỡ trên môi, hoà cùng tiến g trò chuyện ríu rít với bạn bè, cô tranh thủ lướt nhẹ điện thoại. Bầu trời hôm nay trong xanh, dịu nhẹ, gió thổi nhè nhẹ mọi thứ dường như đều thuận lợi.

Ngay khi cô vừa bước chân ra khỏi cổng trường, một nam sinh cùng khối tiến đến gần cô, nụ cười tươi rói nhứ ánh mặt trời.

“Thanh Nhã, hôm qua cậu giảng bài cho tớ dễ hiểu quá. Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Cố Thanh Nhã bật cười, vỗ nhẹ vai cậu bạn, giọng nói trong trẻo: “Có gì đâu mà! Lần sau có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé!”

Cậu nam sinh thoáng ngập ngừng, rồi như lấy hết dũng khí nói tiếp:

“Ừm! Nhưng mà… nếu có dịp, tớ mời cậu một bữa được không?”

“Ha ha, chỉ vì một bài giảng thôi mà cũng được mời ăn hả?" Cố Thanh Nhã trêu chọc, ánh mắt trong veo đầy vô tư. "Được rồi, nếu có thời gian thì cứ rủ tớ!”

Cô nói xong cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng không biết rằng toàn bộ cuộc trò chuyện ấy đã lọt vào mắt một người.

Hàn Vũ Kha đứng gần đó, khoanh tay dựa vào bức tường gần cổng trường, ánh mắt tối sầm lại.

Từ bao giờ mà Cố Thanh Nhã lại thân thiết với người khác như vậy? Còn cười nói thoải mái như thế nữa chứ!

Hắn nhìn cô, cảm giác khó chịu dâng lên từng đợt mà chính hắn cũng không hiểu nổi.

                                                        *****

Tối hôm đó.

Cố Thanh Nhã đang làm bài tập thì điện thoại rung lên.

 Hàn Vũ Kha: Mai đi ăn với tớ.

Cố Thanh Nhã chớp mắt, nhíu mày.

Cố Thanh Nhã: Ủa? Hứng lên hả?

Hàn Vũ Kha: Không đi thì thôi.

Cố Thanh Nhã: Ai nói tớ không đi! Được rồi, mai gặp!

Cô đặt điện thoại xuống, lắc đầu cười nhẹ.

Còn Hàn Vũ Kha, sau khi nhìn thấy tin nhắn của cô, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

Sau giờ học, cả hai cùng đi đến một quán ăn mà Cố Thanh Nhã đã chọn trước.

"Ở đây cũng ổn đấy chứ?" Cố Thanh Nhã vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa hỏi.

Hàn Vũ Kha quan sát xung quanh, gật đầu: "Cũng được."

Cô cầm thực đơn lên, lướt mắt qua một lượt: "Cậu muốn ăn gì?"

"Ừm… gọi món thịt kho đi."

Cố Thanh Nhã khẽ cười, chống cằm nhìn hắn:

“Xem ra cậu thích món này lắm nhỉ?”

Hàn Vũ Kha hờ hững đáp: “Ừ, tớ ăn quen rồi.”

Cô nghiêng đầu, nheo mắt trêu chọc:

“Hay là cậu lười thử món mới.”

Hắn đặt ly nước xuống bàn, chậm rãi nhìn cô: “Không phải lười mà là vì tới biết thứ mình thích là gì.”

Câu nói đơn giản nhưng không hiểu sao lại khiến Cố Thanh Nhã ngẩn người trong giây lát.

Im lặng một lúc, hắn đột nhiên hỏi:

“Tên lúc sáng là ai vậy?”

“Hả? Tên nào?” Cố Thanh Nhã chớp mắt.

“Tên nhờ cậu giảng bài rồi rủ cậu đi ăn ấy.”

Cố Thanh Nhã bừng hiểu ra, rồi bật cười: “À, cậu ấy học Toán không giỏi lắm nên tớ giúp chút thôi.”

Hàn Vũ Kha hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt không được vui lắm.

“Làm gì mà cau có vậy? Hay cậu cũng muốn tớ giảng bài cho?” Cố Thanh Nhã trêu chọc, mắt lấp lánh ý cười.

"Tớ cần sao?" Hắn liếc cô một cái.

Cố Thanh Nhã bật cười, không để ý đến thái độ lạ lùng của hắn.

Lúc món ăn được dọn lên, cô hăng hái gắp một miếng thịt kho bỏ vào bát hắn.

“Nè, ăn đi! Món này ngon lắm đó!”

Hàn Vũ Kha nhìn miếng thịt trong bát, rồi lại nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Sao hôm nay tốt vậy?”

Cố Thanh Nhã bĩu môi: “Tớ lúc nào mà chẳng tốt với cậu!”

Hàn Vũ Kha không nói gì, chỉ cầm đũa lên ăn.

Nhưng ngay lúc đó, Cố Thanh Nhã vô tình làm rơi chút nước sốt lên môi mà không hay biết.

Hàn Vũ Kha nhìn thấy, khẽ nhíu mày. Không chút do dự, hắn vươn tay cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi vệt nước sốt trên môi cô.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững lại.

Cố Thanh Nhã tròn mắt nhìn hắn, gương mặt cứng đờ vì bất ngờ.

Còn Hàn Vũ Kha, đôi mắt hắn sâu thẳm, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

“Tớ không thích thấy cậu thân thiết với người khác đâu.”

Cố Thanh Nhã giật mình, mặt đỏ bừng, vội quay mặt đi: “Cậu… cậu nói linh tinh gì vậy?”

Nhưng Hàn Vũ Kha chỉ cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Lúc này, Cố Thanh Nhã mới nhận ra… có gì đó giữa họ đã thay đổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc