Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 40. Trái tim rung động

Trước Sau

break

Sau ngày hôm đó, Lâm Tịch Dao cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như có chút thay đổi.

Không phải cảnh vật, không phải con người, mà chính là bản thân cô.

Lời tỏ tình của Lăng Dạ Phong vẫn còn đó, không ai nhắc lại, nhưng cũng không ai quên. Và người không thể quên nhất, chính là cô.

Mỗi khi nhìn thấy cậu, dù là trong lớp học, ngoài hành lang hay trong những buổi học nhóm, cô đều vô thức để ý đến cậu nhiều hơn.

Cậu vẫn vậy, vẫn trêu chọc cô, vẫn bày ra bộ mặt lười biếng nhưng khi cần thiết lại vô cùng nghiêm túc. Nhưng những hành động cậu làm, những câu nói của cậu lại khiến cô bắt đầu suy nghĩ.

Cậu ta thực sự thích mình sao?

Ý nghĩ này khiến cô bất giác đỏ mặt, rồi lại tự nhủ mình không nên suy diễn quá nhiều.

Nhưng đôi lúc, ngay cả cô cũng không thể kiểm soát được những cảm xúc rối ren của mình.

Chiều hôm đó, trong giờ ra chơi, Lâm Tịch Dao xuống căn tin mua nước. Vì mải suy nghĩ, cô không để ý bậc thang hơi trơn.

Bàn chân cô trượt nhẹ, cơ thể mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống dưới.

Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra, nhanh chóng đỡ lấy cô.

Lâm Tịch Dao giật mình, theo phản xạ bám lấy người đối diện. Khi ngẩng đầu lên, cô chạm phải ánh mắt gần ngay trước mắt mình.

Lăng Dạ Phong.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở trầm ổn của cậu. Một tay cậu đỡ lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt cánh tay cô để cô không bị ngã.

Tim cô bỗng đập nhanh đến mức cô có thể nghe thấy nó.

Không gian xung quanh như ngừng lại trong vài giây.

Lăng Dạ Phong khẽ nhướng mày, khóe môi hơi cong lên:

"Cẩn thận một chút chứ. Hay là cậu đang cố ý để tôi ôm đây?"

Câu nói bông đùa kéo Lâm Tịch Dao trở về thực tại.

Cô vội đẩy cậu ra, lúng túng lùi về sau, cố che giấu sự hoảng loạn của mình.

"Ai thèm cố ý chứ! Cậu buông tôi ra ngay!"

Lăng Dạ Phong nhún vai, thả tay ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn dõi theo cô đầy ý vị.

"Được thôi, nhưng lần sau đừng để tôi phải cứu nữa nhé."

Cô không đáp lại, chỉ quay mặt đi, cố che giấu gương mặt đang nóng bừng của mình.

Chiều hôm đó, trong lớp học.

Lâm Tịch Dao chống cằm, ánh mắt vô thức nhìn về phía chỗ của Lăng Dạ Phong.

Cậu đang cắm cúi viết bài, vẻ mặt tập trung hiếm thấy.

Cô đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc lúc trưa, tim bất giác đập nhanh hơn.

Ngay lúc này, giọng nói trêu chọc của Cố Thanh Nhã vang lên bên tai:

"Tịch Dao, cậu có vẻ lạ lắm nhé. Nhìn cậu cứ như đang tương tư ai đó ấy?"

Lâm Tịch Dao giật mình, vội vàng quay sang lườm bạn thân:

"Tớ mà tương tư cái gì chứ! Đừng nói linh tinh!"

Cố Thanh Nhã cười đầy ẩn ý, chống cằm quan sát cô:

"Thật không? Nhưng sao tớ thấy cậu dạo này cứ để ý đến Lăng Dạ Phong hoài vậy?"

Lâm Tịch Dao mở miệng định phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì.

"Chẳng lẽ cậu rung động thật rồi sao?"

Câu nói vô tình của Cố Thanh Nhã khiến cô cứng đờ.

Trong một giây, cô cảm thấy trái tim mình như hẫng đi một nhịp.

Nhưng ngay sau đó, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng phủ nhận:

"Không có! Làm gì có chuyện đó!"

Nhưng Cố Thanh Nhã chỉ nhìn cô với ánh mắt đầy trêu chọc, như thể đã nhìn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng cô.

Còn Lâm Tịch Dao, dù ngoài miệng phủ nhận, nhưng chính cô cũng không thể ngăn được sự hỗn loạn trong lòng mình.

Bởi vì, có lẽ chính cô cũng không thể phủ nhận rằng trái tim cô, thực sự đã bắt đầu rung động.

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc