Lâm Tịch Dao bước đi thật nhanh, nhưng từng lời nói của Lăng Dạ Phong vẫn văng vẳng bên tai.
“Chỉ cần cậu biết rằng, tôi không đùa.”
Câu nói ấy như một cơn sóng ngầm, len lỏi vào trái tim cô, khuấy động những cảm xúc mà cô không ngờ tới.
Lâm Tịch Dao vốn là người lý trí, cô luôn cho rằng tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng bị lay chuyển. Nhưng vào khoảnh khắc đó, khi ánh mắt Lăng Dạ Phong nhìn cô không hề có chút đùa cợt nào, cô lại không biết phải đối diện với cảm xúc của mình ra sao.
Những ngày sau đó, cô cố gắng phớt lờ sự thay đổi giữa hai người. Nhưng điều khiến cô bối rối hơn chính là thái độ của Lăng Dạ Phong.
Cậu không còn lảng tránh cũng không hề tỏ ra bối rối vì lời tỏ tình của mình. Cậu vẫn là Lăng Dạ Phong - vẫn nghịch ngợm, vẫn chọc ghẹo cô, vẫn khiến cô phát cáu với những trò tinh quái của cậu. Nhưng có điều gì đó đã khác.
Những ánh mắt vô tình chạm nhau.
Những câu nói bông đùa mang theo ý tứ sâu xa.
Những khoảnh khắc cậu xuất hiện đúng lúc khi cô cần.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô biết mình đã để tâm đến cậu nhiều hơn trước.
Sự rung động không ngờ tới
Một ngày trời mưa tầm tã .
Lâm Tịch Dao vội vã thu dọn sách vở, chợt nhận ra mình quên mang ô. Cô đứng ở hiên trường, nhìn những hạt mưa rơi tí tách xuống sân, lòng thầm nghĩ có lẽ nên đợi mưa tạnh mới về.
Bên cạnh cô, nhiều học sinh cũng đang trú mưa. Vài nhóm bạn tụm lại, cười nói vui vẻ. Có người thì gọi điện nhờ người nhà mang ô tới. Lâm Tịch Dao không thích phiền ai cả, cô quyết định sẽ đợi thêm một chút.
Bất giác, một chiếc ô màu đen chìa ra trước mặt cô.
Cô ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sáng của Lăng Dạ Phong.
Cậu đứng đó, một tay đút túi quần, tay kia cầm chiếc ô che lên đầu cô. Ánh mắt cậu thản nhiên, nhưng giọng nói lại mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.
“Tôi sẽ không để cậu bị ướt mưa đâu.”
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Lâm Tịch Dao lại quên mất cách phản ứng.
Cô không nhận lấy ô, cũng không nói lời nào. Cô chỉ nhìn cậu, tim bất giác đập nhanh hơn.
Lăng Dạ Phong nghiêng đầu, khẽ nhướng mày:
“Sao thế? Nhìn tôi như vậy là có ý gì? Cảm động quá à?”
Câu nói bông đùa của cậu kéo cô trở về thực tại. Lâm Tịch Dao vội lắc đầu, nhanh chóng đưa tay nhận lấy ô, nhưng ngay lúc cô định cầm, cậu lại rút tay về.
Cô ngơ ngác nhìn cậu.
Lăng Dạ Phong cười khẽ:
“Cầm ô mà không có tôi đi cùng thì vô ích. Đi nào, tôi đưa cậu về.”
Cô mở to mắt, không biết phải từ chối thế nào. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, cậu đã kéo nhẹ cổ tay cô, bước ra khỏi mái hiên.
Cơn mưa vẫn nặng hạt, từng giọt nước rơi xuống mặt đường tạo thành những vòng tròn loang rộng.
Chiếc ô lớn đủ để che cả hai người, nhưng khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể nghe rõ hơi thở trầm ổn của cậu.
Lâm Tịch Dao cúi đầu, không dám nhìn sang bên cạnh.
Nhưng cô không biết rằng, ngay lúc này, Lăng Dạ Phong lại đang khẽ mỉm cười.
Không phải nụ cười trêu chọc như mọi khi.
Mà là một nụ cười dịu dàng, đầy ý nghĩa.