Không ai nói gì thêm, nhưng rõ ràng không khí đã không còn như trước. Những tiếng cười rộn rã của buổi picnic giờ đây như bị bao phủ bởi một lớp mờ ảo của những suy nghĩ rối ren.
Lâm Tịch Dao cúi đầu, đôi bàn tay siết lại, không dám nhìn vào ánh mắt của bất kì ai. Trái tim cô vẫn đập mạnh, nhưng cô không biết là vì bất ngờ hay vì điều gì khác.
Cố Thanh Nhã liếc nhìn Hàn Vũ Kha, khẽ nhún vai. Hắn không nói gì, chỉ nhếch môi đầy ẩn ý như thể mọi chuyện đang diễn ra đúng như hắn dự đoán.
“Tôi đi lấy nước.”
Lâm Tịch Dao đột ngột đứng dậy, giọng nói có phần vội vàng. Không ai đáp lại lời, cô nhanh chóng bước đi, chỉ muốn rời khỏi bầu không khí này một lúc. Cô cần chút không gian để suy nghĩ.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ tươi và hơi nước lành lạnh từ mặt hồ gần đó. Lâm Tịch Dao siết chặt bàn tay, cố gắng trấn tĩnh.
Nhưng khi cô mới đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc đã vang lên phía sau lưng.
“Cậu tránh mặt tôi sao?”
Cả người cô khựng lại. Cô không cần quay đầu cũng biết người vừa hỏi là ai.
“Tôi không có.” Cô đáp khẽ, nhưng không dám quay lại nhìn.
Bước chân phía sau càng lúc càng gần hơn, cho đến khi một bóng người dừng lại ngay bên cạnh cô.
“Vậy tại sao cậu không dám nhìn tôi?”
Giọng nói của Lăng Dạ Phong không hề mang theo sự ép buộc, nhưng lại có một sự chắc chắn kỳ lạ, như thể cậu đã nhìn thấu được tâm trạng của cô.
Lâm Tịch Dao chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi quay sang.
“Vì… tôi không biết phải phản ứng thế nào.”
Lăng Dạ Phong nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười khẽ. Không phải kiểu cười đùa cợt như mọi khi, mà là một nụ cười mang theo chút gì đó sâu xa hơn.
“Cậu không cần phản ứng gì cả.”
“Nhưng cậu… nghiêm túc sao?”
Cô cắn môi, bàn tay siết chặt chai nước hơn nữa, như thể chỉ có hành động đó mới giúp cô giữ bình tĩnh.
Lăng Dạ Phong không lập tức trả lời. Cậu nhét tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt cô vào trí nhớ.
“Cậu nghĩ sao?”
Lâm Tịch Dao cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cô không biết.
Không, có lẽ là cô không dám thừa nhận rằng mình biết.
Từ trước đến nay, Lăng Dạ Phong luôn là một người vô tư, thoải mái, đôi khi còn có chút trẻ con. Nhưng ánh mắt này, giọng điệu này, hoàn toàn không giống với Lăng Dạ Phong mà cô từng biết.
Nó khiến cô cảm thấy… bất an.
Cậu ta thật sự thích mình sao?
Hay đó chỉ là cảm xúc thoáng qua trong một khoảnh khắc?
Lâm Tịch Dao không muốn nghĩ quá nhiều. Cô không giỏi trong việc xử lý những chuyện tình cảm phức tạp. Nếu cứ tiếp tục đào sâu, cô sợ mình sẽ lạc lối trong chính suy nghĩ của mình.
Vậy nên, cô chọn cách lảng tránh.
“Chúng ta về thôi, mọi người đang đợi.”
Cô nhanh chóng quay lưng bước đi, cố gắng giữ cho nhịp thở ổn định. Nhưng chưa kịp đi xa, một bàn tay đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
Lâm Tịch Dao giật mình dừng bước.
Hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền đến làn da cô, không mạnh mẽ, không cưỡng ép, nhưng cũng không có ý định buông ra.
“Dao Dao.”
Giọng nói ấy rất nhẹ, nhưng lại mang theo một sức nặng khiến trái tim cô khẽ run lên.
Đã lâu lắm rồi, cô mới nghe thấy giọng điệu này từ Lăng Dạ Phong - một sự dịu dàng đến mức gần như xa lạ.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Cậu nhìn cô, ánh mắt vừa kiên định vừa phức tạp, như thể trong đó chất chứa quá nhiều điều không thể nói thành lời.
“Chỉ cần cậu biết rằng… tôi không đùa.”
Lăng Dạ Phong nói chậm rãi, từng chữ như khắc sâu vào không gian tĩnh lặng.
Lâm Tịch Dao cắn môi. Cô không biết phải nói gì.
Cô không thể gật đầu.
Cũng không thể phủ nhận.
Bởi vì, nếu Lăng Dạ Phong thực sự nghiêm túc… thì cô phải làm sao đây?