Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Cố Thanh Nhã và Hàn Vũ Kha trở nên kỳ lạ hơn. Cô không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa hai người như thế nào. Không phải bạn bè đơn thuần, nhưng cũng không thể gọi là tình yêu. Cô vẫn chưa thể hiểu rõ cảm xúc của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng mỗi lần nhớ lại câu nói của Hàn Vũ Kha—"Tớ không thích thấy cậu đi với người khác" Trái tim cô lại đập mạnh hơn bình thường.
Cô biết rõ Hàn Vũ Kha không phải kiểu người dễ dàng thể hiện cảm xúc. Nhưng chính vì vậy, lời nói ấy càng khiến cô suy nghĩ nhiều hơn. Liệu hắn có thực sự quan tâm cô, hay chỉ là sự ích kỷ nhất thời?
Nhưng trước khi Cố Thanh Nhã kịp suy nghĩ quá nhiều, một sự kiện khác đã kéo cô ra khỏi những băn khoăn trong lòng.
*****
Lăng Dạ Phong bất ngờ đề xuất tổ chức một buổi picnic nhỏ.
"Dù gì cũng sắp đến kỳ thi, trước đó nên thư giãn một chút." Lăng Dạ Phong vừa vắt tay ra sau đầu vừa nhếch môi cười. "Tịch Dao, Thanh Nhã, hai cậu cũng phải tham gia."
Lâm Tịch Dao có chút do dự. Cô vốn không thích những buổi tụ tập quá đông người, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Cố Thanh Nhã, cô khẽ gật đầu đồng ý.
Hôm đi picnic, thời tiết đẹp hơn mong đợi. Bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua tạo cảm giác mát mẻ dễ chịu. Cả nhóm chọn một bãi cỏ rộng gần hồ nước, dựng lều và trải khăn picnic ra giữa bãi cỏ. Họ mang theo rất nhiều đồ ăn, không khí vô cùng sôi nổi.
Lăng Dạ Phong như thường lệ vẫn là người khuấy động bầu không khí. Cậu liên tục bày ra những trò chơi, từ bịt mắt đoán đồ vật, thi ăn nhanh đến oẳn tù tì phân thắng bại. Ai nấy đều vui vẻ, không khí tràn đầy tiếng cười.
Hàn Vũ Kha tuy không nói nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng góp vui bằng những câu nhận xét sắc bén. Cố Thanh Nhã tràn đầy năng lượng, lien tục kéo mọi người tham gia vào các trừo chơi. Còn Lâm Tịch Dao thì dù ít nói nhưng vẫn cười khẽ mỗi khi thấy người khác bày trò nghịch ngợm.
****
Mọi chuyện diễn ra rất vui vẻ, cho đến khi họ bắt đầu chơi trò chơi thẻ bài thử thách.
Luật chơi rất đơn giản: Mỗi người lần lượt rút một lá bài. Nếu rút trúng lá có chữ “phạt”, người đó sẽ phải thực hiện thử thách do người chơi còn lại đề xuất.
Lăng Dạ Phong tự tin rút bài. Nhưng ngay khi nhìn thấy dòng chữ trên lá bài, nụ cười trên môi cậu khựng lại một chút.
“Tỏ tình với người cậu thích.”
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Ôi trời, trò chơi này thú vị đấy!” Cố Thanh Nhã phấn khích, vỗ tay cười. “Nào nào, Dạ Phong, cậu định tỏ tình với ai đây?”
Hàn Vũ Kha vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt hắn thoáng lóe lên chút hứng thú. Trong khi đó, Lâm Tịch Dao lại cúi đầu, dường như không muốn tham gia vào tình huống này.
Nhưng Lăng Dạ Phong thì không nghĩ vậy.
Cậu mỉm cười, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào một người.
Không né tránh, không do dự.
Cậu nhìn thẳng vào Lâm Tịch Dao, giọng nói rõ ràng, từng chữ vang lên giữa không gian yên tĩnh.
“Lâm Tịch Dao, tôi thích cậu.”
Lâm Tịch Dao bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc. Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cả nhóm lập tức sững sờ.
Lâm Tịch Dao không biết phải phản ứng thế nào. Trong một thoáng, cô cảm thấy tai mình nóng ran. Trước đây, cô chưa từng nghĩ đến việc Lăng Dạ Phong có tình cảm với mình.
Cố Thanh Nhã che miệng, còn Hàn Vũ Kha thì nhướng mày đầy hứng thú.
Nhưng điều làm Lâm Tịch Dao hoảng hốt nhất không phải là ánh mắt của mọi người, mà là ánh mắt của Lăng Dạ Phong.
Không hề có dấu hiệu của sự đùa cợt. Không hề có chút do dự.
Chỉ có sự chắc chắn.
Tim cô bỗng đập nhanh hơn.
“Đây... đây chỉ là trò chơi thôi, đúng không?” Lâm Tịch Dao lúng túng nói, cố tìm cách thoát khỏi tình huống này.
Lăng Dạ Phong vẫn giữ nguyên nụ cười ung dung ấy. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch nhưng không hề có ý định rút lại lời nói của mình.
“Ừ, là trò chơi.” Cậu nhẹ nhàng đáp, nhưng giọng điệu lại mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Chỉ là trò chơi thôi sao?
Chính cậu cũng không chắc nữa.
Chính cậu cũng không ngờ rằng, một trò chơi đơn giản lại có thể làm thay đổi điều gì đó trong lòng mình.