Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 36. Ghen tuông không lý do

Trước Sau

break

Mấy ngày gần đây, Cố Thanh Nhã vô tình gặp lại Trần Dực, một người bạn cũ thời trung học. Cậu ta vẫn như trước, vui vẻ, hòa nhã và luôn mang theo nụ cười sáng lạn. Chỉ khác là lần này, Trần Dực chủ động thể hiện sự quan tâm đặc biệt với cô hơn bao giờ hết.

“Hóa ra cậu vẫn chưa có bạn trai à?” Trần Dực bật cười, khuấy nhẹ ly cà phê trong tay.

Cố Thanh Nhã nhướn mày, nhấp một ngụm cà phê, điềm nhiên đáp: “Không lien quan đến cậu.”

“Có chứ.” Trần Dực đặt cốc nước xuống bàn, nghiêm túc nhìn cô: “Nếu cậu chưa có ai, thì tôi vẫn còn có cơ hội.”

Cố Thanh Nhã bạt cười, lắc đầu: “Cậu vẫn vậy, thích nói những lời đùa giỡn.”

 “Lần này tôi không đùa đâu.” Giọng Trần Dực trở nên nghiêm túc, ánh mắt sáng lên một tia chân thành. “Ngày trước, tôi có chút chậm trễ, bây giờ tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.”

Cố Thanh Nhã hơi sững lại. Cô không ngờ Trần Dực lại thẳng thắn đến vậy. Trong lòng cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó, mà giờ phút này, cũng không muốn đào sâu vào vấn đề này quá nhiều. Vì vậy, cô cười nhẹ, nhanh chóng chuyển chủ đề để phá tan bầu không khí có phần lúng túng.

Tuy nhiên, cô không hề hay biết, cách đó không xa, một ánh mắt lạnh lẽo đã theo dõi từ đầu đến cuối.

Những ngày sau đó, ánh mắt Hàn Vũ Kha khi nhìn cô trở nên lạnh lùng hơn hẳn. Hắn không hỏi han, cũng không bình luận gì về Trần Dực, nhưng sự thay đổi trong thái độ của hắn quá rõ ràng để có thể phớt lờ.

Hắn ít nói hơn hẳn, nhưng mỗi lần cô nhắc đến Trần Dực, dù chỉ là những câu chuyện vu vơ, vẻ mặt hắn lại càng trở nên âm trầm hơn. Cô có cảm giác, mỗi lần cô nhắn tin hay nói chuyện điện thoại với Trần Dực, dù hắn không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn luôn dừng trên người cô một cách đầy khó đoán.

Mãi đến một ngày, khi cô chuẩn bị ra ngoài gặp Trần Dực, sự khó chịu trong lòng hắn cuối cùng cũng bộc phát.

Cố Thanh Nhã vừa bước ra cửa thì bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo sát vào người hắn. Cô ngẩng đầu, đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm, đầy cảm xúc phức tạp của Hàn Vũ Kha.

“Cậu đi với tớ.” Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự áp đảo không thể kháng cự.

Cố Thanh Nhã nhíu mày, cố gắng giật nhẹ cổ tay nhưng hắn không hề có ý định buông ra.

“Tại sao chứ?”

Hàn Vũ Kha nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc khó đoán. Một lát sau, hắn hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại chẳng mang chút ý cười nào.

“Vì tớ không thích thấy cậu đi với người khác.”

Cố Thanh Nhã sững sờ.

Tim cô bất giác đập mạnh hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được những lời này từ hắn—người lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và vô cảm.

Cảm giác này là gì đây?

Ghen sao?

Cô thoáng siết chặt lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Hàn Vũ Kha, cậu có tư cách gì để nói câu này?” Cố Thanh Nhã nhìn anh, ánh mắt không giấu được chút bối rối.

Hắn không trả lời ngay.

Chỉ là bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt sâu như đáy hồ tĩnh lặng, lại chứa đựng một tia cảm xúc mãnh liệt đến đáng sợ.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt thâm trầm ấy, cô phát hiện – bản thân chẳng muốn rời đi nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc