Sau buổi chiều hôm ấy, Lâm Tịch Dao nhận ra rằng có điều gì đó trong cô đã thay đổi. Lâm Tịch Dao không hiểu bản thân đã thay đổi từ khi nào.
Trước đây, cô luôn cảm thấy Lăng Dạ Phong là một kẻ phiền phức, suốt ngày chỉ biết trêu chọc mình. Nhưng dạo gần đây, những trò đùa ấy dường như ít dần đi, thay vào đó là những hành động khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.
Như hôm nay chẳng hạn.
Buổi sáng, trời trở lạnh hơn những ngày trước. Lâm Tịch Dao vừa bước vào lớp, tay xoa xoa hai cánh tay vì lạnh. Cô không mang theo áo khoác, lại quên cả mang theo găng tay.
Đang định ngồi xuống, một ly trà sữa nóng bất ngờ được đặt xuống bàn cô.
Cô ngẩng đầu, tròn mắt nhìn người trước mặt. Lăng Dạ Phong thản nhiên đứng đó, một tay đút túi quần, ánh mắt vẫn mang theo vẻ lười biếng quen thuộc nhưng giọng điệu lại cực kỳ tự nhiên:
“Hôm nay trời lạnh.”
Chỉ bốn chữ, không dư thừa một lời giải thích nào.
Rồi cậu ấy xoay người trở về chỗ của mình, cứ như hành động này chẳng có gì to tát.
Lâm Tịch Dao sững sờ nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, ngón tay vô thức siết nhẹ lấy ly trà sữa. Hơi ấm từ ly trà lan tỏa trong lòng bàn tay, nhưng thứ khiến cô thấy bối rối hơn cả là hơi ấm đang dần lan tỏa trong lòng mình.
Cô biết, nếu là trước đây, Lăng Dạ Phong nhất định sẽ không làm vậy.
Cậu ấy sẽ trêu chọc cô rằng "Cậu yếu ớt thế à? Mới có chút gió lạnh mà đã co ro thế này?" hoặc "Sao lúc nào cậu cũng hậu đậu vậy, đến cả mang áo khoác cũng quên."
Nhưng hôm nay, cậu chỉ đặt ly trà xuống, nói một câu đơn giản, rồi rời đi.
Cảm giác này… thật kỳ lạ.
Buổi chiều, trước giờ tan học.
Cả ngày hôm nay, Lâm Tịch Dao cứ lơ đãng mãi không thôi. Cô không biết bản thân bị sao nữa. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh của Lăng Dạ Phong—từ ánh mắt, giọng nói cho đến những hành động nhỏ nhặt của cậu.
Cô khẽ thở dài, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rồi đột nhiên…
Một bàn tay bất ngờ đặt nhẹ lên đầu cô.
Cô giật mình quay phắt lại.
Lăng Dạ Phong đứng ngay bên cạnh, đôi mắt đen thẳm nhìn cô chằm chằm.
“Ngồi nghỉ một chút đi.”
Giọng nói trầm thấp ấy vang lên, chạm vào từng góc nhỏ trong tâm trí cô.
Lâm Tịch Dao ngây người, không kịp phản ứng.
Không đợi cô trả lời, Lăng Dạ Phong đã thu tay lại, kéo ghế ra cho cô, động tác nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự quan tâm không thể chối bỏ.
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Bình thường, Lăng Dạ Phong luôn mang dáng vẻ bất cần, chỉ thích trêu chọc cô. Nhưng bây giờ, sự quan tâm này lại quá mức tự nhiên, đến mức cô không biết phải phản ứng ra sao.
Cô khẽ cắn môi, ngập ngừng hỏi:
“Cậu… cậu làm sao vậy?”
Lăng Dạ Phong khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa đùa nửa thật:
“Cậu vẫn chưa quen với việc tôi quan tâm sao?”
Cô im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Quen sao?
Làm sao cô có thể quen được, khi mà trước đây, cậu ấy chưa từng đối xử như thế với cô?
Lâm Tịch Dao siết nhẹ góc áo đồng phục, trong lòng dần hiện lên một suy nghĩ mơ hồ…
Có phải, Lăng Dạ Phong thực sự thích cô không?