Cố Thanh Nhã nhìn theo bóng lung của Hàn Vũ Kha dần khuất xa. Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng lần này, cô không còn muốn trốn tránh cảm xúc của mình nữa.
Có lẽ, cô nên thử một lần lắng nghe trái tim.
Bầu trời rực rỡ, ánh nắng cuối ngày phản diện chiếu lên gương măt cô, tựa như một tia sáng mới vừa len lỏi vào trái tim cô - ấm áp, dịu dàng và đầy hy vọng.
*******
Lâm Tịch Dao ngồi bên cửa sổ lớp học, ánh mắt vô thức dừng lại trên sân bóng rổ phía xa. Hôm nay, ánh nắng có chút gay gắt, nhưng điều đó dường như chẳng hề ảnh hưởng đến sự nhiệt huyết của những chàng trai thi đấu.
Giữa đám đông, Lăng Dạ Phong vẫn luôn là người nổi bật nhất.
Bóng rổ vốn là thế mạnh của cậu. Từng động tác dẫn bóng, chuyền bóng hay lên rổ đều dứt khoát và mạnh mẽ, toát lên khí chất tự tin của một người dinh ra để toả sáng. Dưới ánh mặt trời, bóng lung cao lớn của anh đổ dài trên sân, từng giọt mồ hôi lấp lánh trên trán càng khiến cậu thêm phần cuốn hút
Lâm Tịch Dao lặng lẽ quan sát, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày ngồi đây, chăm chú nhìn theo từng chuyển động của Lăng Dạ Phong như thế này. Trước đâ, cô luôn cảm thấy cậu là một kẻ ngạo mạn, phiền phức và đáng ghét. Nhưng gần đây, cô chợt nhận ra – có lẽ cậu không hề đáng ghét như cô vẫn nghĩ.
Cậu đã giúp đỡ cô không ít lần mà cẳng hề lên tiếng.
Hôm cô suýt bị một chiếc xe đạp đâm phải, người kéo cô lại chính là cậu. Khi cô bị thương ở tay, lọ thuốc bôi vết thương không biết từ đâu lại xuất hiện trên bàn cô. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nếu không để tâm thì có lẽ sẽ bị bỏ qua, nhưng càng nghĩ, cô càng cảm nhận được sự âm thầm quan tâm của anh.
Cô bắt đầu chú ý đến cậu nhiều hơn – nhưng chính cô cũng chưa hiểu rõ cảm giác này là gì.
Bất chợt, một tiếng hét vang lên từ sân bóng khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn xuống – Lăng Dạ Phong vừa bị một cầu thủ khác va phải, mất thăng bằng rồi ngã xuống sàn gỗ.
Trái tim cô khẽ thắt lại.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lập tức đứng bật dậy, lao thẳng xuống sân bóng.
Lúc cô chạy đến, Lăng Dạ Phong đã ngồi dậy, nhưng đầu gối cậu có một vết xước, máu rịn ra ngoài. Mấy người bạn đứng xung quanh lo lắng hỏi han, nhưng cậu chỉ lắc đầu, tỏ ý không có gì nghiêm trọng.
Cậu nhíu mày định đứng lên thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Cậu sao rồi?”
Giọng nói mang theo sự lo lắng khiến Lăng Dạ Phong sững lại. Khi nhận ra người vừa chạy đến là Lâm Tịch Dao, trong mắt anh hiện lên một tia ngạc nhiên hiếm thấy.
“Cậu đến đây làm gì?” Cậu nhướn mày hỏi.
Lâm Tịch Dao không trả lời. Cô nhanh chóng ngồi xuống trước mặt anh, lấy từ trong túi áo một miếng băng cá nhân.
“Đưa chân ra.”
Giọng cô có chút ra lệnh, nhưng lại không giấu nổi sự quan tâm.
Lăng Dạ Phong thoáng bất ngờ. Cô ấy… đang lo lắng cho mình sao?
Ánh mắt cô nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa giỡn. Do dự trong vài giây, cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn đưa chân ra.
Lâm Tịch Dao cúi đầu, cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương của cậu. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, giống như sợ sẽ làm cậu đau. Khoảnh khắc ấy, một cơn rung động nhè nhẹ dâng lên trong lòng Lăng Dạ Phong.
Cậu không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.
Từ trước đến nay, hai người luôn đối đầu, đấu khẩu không ngừng. Nhưng hôm nay, cô lại vì cậu mà chạy vội xuống sân bóng, còn lo lắng đến mức này.
Có lẽ, cô đã không còn ghét cậu như trước.
Và có lẽ… cậu đã thích cô thật rồi.
Giữa nắng chiều rực rỡ, Lăng Dạ Phong khẽ cong môi, nở một nụ cười rất nhẹ