Sau màn “giao kèo” đầy thách thức đó, những tưởng năm học mới của Lâm Tịch Dao sẽ chỉ xoay quanh cuộc đấu tranh không hồi kết với Lăng Dạ Phong. Nhưng rồi, một bất ngờ ập đến khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn gấp bội.
Tịch Dao chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, cô lại rơi vào tình cảnh trớ trêu thế này.
Buổi tối hôm ấy, khi tình cờ đi ngang qua thư phòng, cô nghe thấy giọng nói nghiêm túc của ba mẹ. Vốn dĩ, cô chẳng có hứng thú nghe lén người lớn nói chuyện, nhưng rồi một cái tên bất chợt vang lên khiến cô chết sững người.
“….hôn sự giữa Tịch dao và Dạ Phong đã được định sẵn từ lâu rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như có ai vừa ném thẳng một quả bom vào đầu mình. Cả thế giới bỗng chốc chao đảo.
Hôn sự? Với Lăng Dạ Phong.
Đây là chuyện hoang đường nhất cô từng nghe trong đời!
Tịch Dao lặng lẽ lùi lại, rời đi trước khi ba me phát hiện. Cô cần một nơi yên tĩnh để tiêu hoá thông tin này, nhưng càng suy nghĩ, cô càng cảm thấy khó chấp nhận nổi.
Từ nhỏ đến lớn, cô và Lăng Dạ Phong luôn như nước với lửa, gặp nhau là tranh cãi. Cô ghét sự kiêu ngạo, tự cao của hắn, còn hắn thì coi cô như một đứa trẻ con phiền phức. Giờ lại ép cô gả cho hắn? Đừng có mơ!
Tịch Dao suốt cả đêm trằn trọc không ngủ được, cố tìm cách giải quyết. Sáng hôm sau, cô bước vào thư viện với đôi mắt thâm quầng vừa định tìm một góc yên tĩnh thì…
Bộp!
Một quyển sách dài cộm rơi xuống bàn ngay trước mặt cô.
Tịch Dao ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt quen thuộc nhưng lại đáng ghét – Lăng Dạ Phong.
Hắn ngồi khoanh tay, khoé môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ, trông câu như vừa phát hiện ra chuyện động trời vậy.”
Cô nhíu mày, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay đã siết chặt lại thành nắm đấm.
Hắn biết.
Cô hít sâu một hơi, bước tới, giọng nói thấp xuống đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy:
“Lăng Dạ Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lăng Dạ Phong nhướng mày, có chút bất ngờ trước thái độ nghiêm túc của cô, nhưng vẫn điềm nhiên dựa lưng vào ghế:
“Nói đi.”
Tịch Dao cúi xuống, ghé sát tai hắn, giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng:
“Hôn ước.”
Ngay lập tức, Lăng Dạ Phong cứng đờ. Nụ cười trên môi khựng lại, ánh mắt chợt tối sầm.
“…Cậu biết rồi à?”
Cô khoanh tay, lạnh lùng đáp:
"Vậy là cậu đã biết từ trước?"
Lăng Dạ Phong im lặng vài giây, rồi thản nhiên:
"Ừ. Tôi biết từ năm lớp 10."
Cô trừng mắt, không thể tin nổi: "Vậy tại sao cậu không nói gì?"
Lăng Dạ Phong nhún vai, vẻ mặt không chút dao động: "Vì tôi cũng chẳng muốn dính dáng đến chuyện này."
Câu trả lời khiến Tịch Dao nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút... khó chịu mà chính cô cũng không hiểu nổi.
Cô hắng giọng, lấy lại tinh thần: "Tốt. Chúng ta đều không muốn hôn ước này, vậy thì phải nghĩ cách hủy nó."
Lăng Dạ Phong nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười.
"Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi muốn lấy một con nhóc suốt ngày chống đối tôi chắc?"
Tịch Dao tức đến mức muốn ném quyển sách vào mặt hắn: "Tốt! Tôi cũng không bao giờ muốn phải chung sống với một tên đáng ghét như cậu!"
Không khí căng thẳng cực độ. Nhưng Lăng Dạ Phong là người phá vỡ nó trước.
Hắn ngả người ra sau ghế, giọng điệu vẫn đầy châm biếm: "Dù sao thì... chúng ta không thể để chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà. Tốt nhất là cứ giả vờ chưa biết gì, rồi từ từ tìm cách xử lý."
Tịch Dao cắn môi, suy nghĩ. Cô ghét giấu diếm, nhưng hiểu rằng làm lớn chuyện, ba mẹ cô sẽ rất khó xử.
"...Được thôi. Nhưng cậu tốt nhất đừng có nghĩ ra trò gì ngu ngốc."
Lăng Dạ Phong nhếch môi: "Tôi mà lại."
Tịch Dao bĩu môi, định rời đi, nhưng hắn lại nói thêm:
"Còn nữa, đừng vì chuyện này mà mất tinh thần đấy. Cuộc thi giữa tôi và cậu vẫn còn hiệu lực."
Cô quay phắt lại, ánh mắt đầy thách thức.
"Cậu nghĩ chuyện này có thể khiến tôi dao động sao? Đừng mơ!"
Lăng Dạ Phong bật cười, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú.
"Nói được thì phải làm được đấy... cô dâu tương lai."
"LĂNG DẠ PHONG!!"
Tiếng hét của Tịch Dao vang vọng khắp thư viện, kéo theo ánh nhìn tò mò của mọi người.
Còn Lăng Dạ Phong thì nhún vai, thản nhiên lật sách đọc tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tịch Dao tức đến mức muốn đập đầu vào tường.
Hôn ước sao? Được thôi!
Trước khi nghĩ cách hủy nó, cô sẽ khiến tên đáng ghét kia sống không yên ổn trước!