Lăng Dạ Phong và Lâm Tịch Dao, hai cái tên vốn chẳng xa lạ với bất cứ ai trong ngôi trường này. Không chỉ bởi gia thế hiển hách của cả hai mà còn vì những cuộc tranh đấu không hồi kết giữa họ - một cặp thanh mai trúc mã mà ai cũng nghĩ rằng nếu không cãi nhau một ngày, có lẽ khó mà sống yên ổn.
Từ nhỏ, hai nhà đã thân thiết nhưng không hiểu vì sao cứ mỗi lần gặp nhau Lâm Tịch Dao và Lăng Dạ Phong lại như lửa với nước. Ngày bé, Lăng Dạ Phong thích trêu chọc cô đủ kiểu, từ việc giấu bút, kéo tóc cho đến bày trò khiến cô bị phạt. Còn Lâm Tịch Dao? Cô chưa bao giờ chịu thua, luôn tìm cách trả đũa gấp đôi.
Nhưng nghịch lý là, dù lúc nào cũng gây sự, họ vẫn luôn xuất hiện bên nhau, như thể cuộc sống của người này không thể thiếu đi sự quấy rối của người kia.
Lâm Tịch Dao cất mẩu giấy vào túi, không buồn bận tâm đến lời hẹn của Lăng Dạ Phong. Cô thừa biết tên công tử đó chẳng bao giờ có chuyện "quan trọng" cần nói với mình. Chắc chắn chỉ là trò quậy phá thường ngày.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông tan học vang lên kéo theo không khí nhộn nhịp của học sinh rời lớp. Thanh Nhã vươn vai, đôi mắt sáng lên đầy háo hức:
“Đi thôi, Tịch Dao! Hôm nay có tiệm bánh mới mở, mình nghe nói có nhiều món ngon lắm!”
Tịch Dao vừa thu dọn sách vở vừa bật cười:
“Cậu lúc nào cũng nghĩ đến ăn uống thôi đấy.”
Thanh Nhã cười đầy vô tội:
“Chẳng phải đồ ăn ngon có thể giải tỏa căng thẳng sao?”
Tich Dao lắc đầu, vừa định đứng dậy thì nhận ra Lăng Dạ Phong vẫn đang ngồi yên, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại chứa tia trêu chọc quen thuộc. Hàn Vũ Kha – người bạn thân chí cốt của hắn – khẽ huých vai, giọng cười mang theo chút bỡn cợt:
“Chắc cậu không nghĩ cô ấy sẽ thật sự ngoan ngoãn ra sân sau chứ?”
Lăng Dạ Phong nhún vai, vẻ mặt không có chút gì bất ngờ, đôi mắt sắc lạnh ánh lên một tia thích thú:
“Ai biết được, đôi khi người ta tò mò mà.”
Tịch Dao hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực, ném cho hắn một ánh nhìn đầy mỉa mai:
“Tôi không rảnh để chơi mấy trò trẻ con với cậu.”
Dứt lời, cô kéo tay Thanh Nhã bước nhanh ra khỏi lớp, chẳng buồn để ý đến ánh mắt mang theo ý cười của Lăng Dạ Phong phía sau.
Nhưng khi vừa đi ngang qua dãy hành lang phía sau lớp học, một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện, chắn ngang đường đi của hai người.
Lăng Dạ Phong khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén như thể đã đoán trước được tình huống này. Khóe môi hắn cong lên, mang theo chút đắc ý:
“Tịch Dao, cậu không đọc thư à?”
Tịch Dao nhíu mày, chưa kịp đáp thì Thanh Nhã đã lên tiếng trước:
“Cậu ta nói đúng đấy. Nếu đã đọc thì cũng nên đi chứ nhỉ? Ít nhất cũng nên nghe xem cậu ta muốn nói gì.”
Tịch Dao quay sang nhìn Thanh Nhã đầy nghi hoặc, nhưng cô bạn chỉ nhún vai cười đầy ẩn ý. Rõ ràng, Thanh Nhã cũng muốn xem thử trò vui này sẽ đi đến đâu.
Cô khẽ thở dài, liếc nhìn Lăng Dạ Phong rồi gật đầu:
“Hừm… được thôi. Nhưng nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian.”
Lăng Dạ Phong nhếch môi, nụ cười trên gương mặt trở nên sâu hơn. Không nói thêm lời nào, hắn xoay người đi về phía sân sau trường, còn Tịch Dao cũng chậm rãi bước theo.
Cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi hương thoang thoảng của hoa sữa. Không gian nơi đây yên tĩnh hơn nhiều so với hành lang náo nhiệt, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây cùng ánh nắng cuối chiều len lỏi qua từng kẽ lá.
Bước chân dừng lại, Lăng Dạ Phong quay người đối diện với cô.
“Cậu nghĩ sao về năm học này?”
Tịch Dao nhướng mày, khó hiểu với câu hỏi đột ngột của hắn.
“Ý cậu là gì?”
Lăng Dạ Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn thường ngày:
“Tôi cảm thấy… chúng ta nên đặt cược một chút, để năm học này thú vị hơn.”
Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Cược gì?”
Lăng Dạ Phong nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ:
“Một cuộc thi nhỏ giữa tôi và cậu. Trong suốt năm học này, ai đứng nhất toàn trường nhiều lần hơn thì người đó thắng. Kẻ thua sẽ phải thực hiện một yêu cầu của người thắng mà không được từ chối.”
Tịch Dao khựng lại một chút, nhưng rồi khóe môi cũng nhếch lên thành một nụ cười đầy thách thức.
“Nghe cũng thú vị đấy. Nhưng tôi cảnh báo trước, cậu sẽ thua thôi.”
Lăng Dạ Phong cười nhẹ, ánh mắt mang theo chút hứng thú lẫn mong đợi:
“Cứ chờ xem.”
Cơn gió cuối chiều khẽ lướt qua, mang theo cảm giác mát lạnh, nhưng trong không khí lại như ẩn chứa một sự phấn khích khó tả. Một năm học đầy sóng gió sắp bắt đầu, và Tịch Dao biết chắc rằng nó sẽ chẳng hề yên bình như cô vẫn mong đợi.