Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 3: Tình bạn khăng khít của hai cô gái

Trước Sau

break

Lâm Tịch Dao và Cố Thanh Nhã sánh bước trên con đường rợp bóng cây, để lại phía sau những tiếng cười trêu chọc đầy nghịch ngợm của Lăng Dạ Phong. Những tia nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, phản chiếu lên đôi mắt sắc sảo của Tịch Dao nhưng chẳng thể làm dịu đi sựu bực dọc đang lẩn khuất trong lòng cô.

“Cái tên Lăng Dạ Phong đó, thật là phiền phức!” Lâm Tịch Dao lầm bầm, đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt vừa bị Lăng Dạ Phong đụng vào khi nãy, ánh mắt đầy khó chịu. "Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Lúc nào cũng thích trêu chọc người khác như thế!"

Thanh Nhã khúc khích cười, khoanh tay trước ngực, bước chân thong thả: “Mình lại thấy cậu ta khá thú vị đấy chứ.” Cô nghiêng đầu nhìn bạn mình, đôi mắt long lanh đầy ý cười: “Hai cậu cứ gặp là đấu khẩu, chẳng ai chịu nhường ai. Không phải rất hấp dẫn sao?”

Tịch Dao lập tức quay sang lườm cô bạn thân: “Hấp dẫn? Cậu có chắc là cậu đang nói về mình không? Đừng nói là cậu cũng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của cậu ta đấy nhé!”

Thanh Nhã giơ hai tay lên ra vẻ vô tội: “Đừng có đổ oan cho mình! Mình chỉ đang phân tích sự việc một cách khách quan thôi.”

Tich Dao bĩu môi: “Khách quan gì chứ? Mình thấy chỉ có cậu là thích hóng hớt thôi. Hừ, nếu không phải vì Hàn Vũ Kha đứng đó mình đã cho tên đó một bài học rồi!”

Cố Thanh Nhã bật cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng: “Thôi nào, Tịch Dao. Ngày đầu tiên của năm học, đừng để tên công tử bột làm hỏng tâm trạng của cậu”

“Công tử bột?” Tịch Dao nhếch mép, “Cậu nói đúng, cậu ta chỉ là một tên công tử bột phiền phức.”

Khi cả hai bước vào lớp, một nhóm nữ sinh nhanh chóng tiến lại gần với vẻ mặt hào hứng.

“Tịch Dao, Thanh Nhã! Lâu lắm rồi mới gặp hai cậu, hè vừa rồi thế nào?”

Thanh Nhã cười tươi đáp lại: “Mình về quê thăm ông bà, sau đó đi du lịch cùng gia đình.”

Một bạn khác tò mò hỏi: “Còn cậu thì sao, Tịch Dao? Nghe nói cậu tham gia trại hè nghệ thuật ở Pháp à?”

Tịch Dao gật nhẹ: “ừ, mình đi theo lời mời của một giáo sư bên đó. Cũng khá thú vị.”

Câu chuyện rôm rả kéo dài đến tận khi chuông vào lớp vang lên. Giáo viên bước vào, cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Không lâu sau, Lăng Dạ Phong và Hàn Vũ Kha cũng vừa lúc xuất hiện, ung dung tiến vào như thể đây là thế giới riêng của họ.

Lăng Dạ Phong nhìn lướt một vòng lớp học rồi không chút do dự ngồi xuống hàng ghế phía sau Tịch Dao và Thanh Nhã. Hàn Vũ Kha ngồi bên cạnh, huých nhẹ vào vai cậu bạn:

"Không ngồi cạnh mỹ nhân à? Lạ ghê!"

Lăng Dạ Phong nhếch môi, tựa người ra sau ghế, khoanh tay sau đầu, giọng lười biếng: "Vội gì chứ? Ngày dài mà."

Tịch Dao nghe loáng thoáng nhưng chẳng buồn quay đầu lại. Cô thừa hiểu tên công tử này vốn chẳng bao giờ chịu ngồi yên, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách gây sự với cô. Nhưng mặc kệ, cô đã quá quen với mấy trò nhảm nhí của hắn.

Giữa những tiết học trôi qua chậm rãi, Tịch Dao thỉnh thoảng liếc nhìn Thanh Nhã bên cạnh. Đối với cô, Thanh Nhã không chỉ là một người bạn bình thường, mà còn là người thân thiết nhất, như một người chị em cùng lớn lên, chia sẻ mọi vui buồn.

Cả hai đã bên nhau từu khi còn rất nhỏ. Thanh Nhã là người duy nhất ở cạnh Tịch Dao, ngay cả khi cô bị người khác ghen ghét vì quá xuất sắc, ngay cả khi những kẻ xung quanh chỉ muốn kết thân với cô chỉ vì danh tiếng. Không ai hiểu cô hơn Thanh Nhã và cũng không ai bảo vệ cô quyết liệt hơn Thanh Nhã.

Tịch Dao nhớ lại hồi tiểu học, khi cô bị một nhóm nữ sinh gài bẫy đổ tội ăn cắp, chính Thanh Nhã đã đứng ra làm chứng giúp cô, không ngại đối đầu với những lời đồn đại. Từ đó, cô đã tự nhủ, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ luôn bảo vệ Thanh Nhã, giống như cách Thanh Nhã đã luôn bảo vệ cô.

Bỗng một mẩu giấy nhỏ được chuyền đến trước mặt Tịch Dao. Cô nhíu mày, mở ra xem. Bên trong là một dòng chữ ngắn gọn:

Hết tiết, gặp nhau ở sân sau. Có chuyện quan trọng.

Tịch Dao liếc nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở Lăng Dạ Phong, kẻ đang nở nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn. Cô hừ nhẹ, vo tròn mẩu giấy rồi ném xuống bàn, không buồn hồi đáp.

Hàn Vũ Kha bên cạnh chứng kiến toàn bộ, bật cười thích thú: “Cậu định bày trò gì nữa đây.”

Lăng Dạ Phong tựa cằm lên tay,nhướng mày: “Chẳng có gì cả. Chỉ là muốn khiến một ai đó không cảm thấy ngày học đầu tiên quá nhàm chán thôi.”

Hàn Vũ Kha lắc đầu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Tịch Dao. Cậu biết chắc, giữa hai người này, trò chơi còn kéo dài rất lâu nữa.

Tịch Dao vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô biết rất rõ – với một kẻ như Lăng Dạ Phong, năm học này chắc chắn sẽ không hề yên bình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc