Sau cuộc đối đầu nảy lửa với Lăng Dạ Phong trong thư viện, Tịch Dao gần như mất hết kiên nhẫn. Cô vốn tưởng năm học ngày chỉ phải tập trung vào cuộc “chiến tranh” với Lăng Dạ Phong, cô không thể tin được mình lại bị trói buộc vào một hôn ước với tên đáng ghét kia. Nhưng dù có tức giận thế nào, cô vẫn không thể làm gì ngay lúc này.
Càng nghĩ cô càng bực, cô quyết định đi tìm Cố Thanh Nhã để xả giận.
“Cái gì?!” Hôn ước với Lăng Dạ Phong á?!”
Tiếng hét đầy kinh ngạc của Thanh Nhã vang lên giữ quán trà sữa khiến những người xung quanh ngoái lại nhìn. Tịch Dao lập tức đưa tay che miệng cô bạn thân, làm Tịch Dao chỉ muốn độn thổ.
“Cậu nhỏ tiếng thôi!” Cô nghiến răng, kéo tay bạn thân.
Thanh Nhã che miệng nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy kinh ngạc.
“Trời ơi! Chuyện này còn sốc hơn cả điểm thi đại số của mình! Vậy cậu định làm gì?”
Tịch Dao thở dài, khuấy mạnh ly trà sữa:
“Tất nhiên là tìm cách huỷ bỏ rồi!”
Thanh Nhã nhìn bạn mình một lúc, rồi chợt cười gian:
“Cậu có chắc là cậu ghét Lăng Dạ Phong đến thế không? Hay là…trong lòng cậu có chút gì đó..”
“Không có!” – Tịch Dao lập tức chặn họng cô nàng.
Thanh Nhã nhún vai, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý:
"Vậy thì tốt. Nếu cậu muốn hủy hôn ước, cậu cần một kế hoạch. Cách đơn giản nhất là… kiếm một người khác để ba mẹ cậu thấy rằng cậu không thể kết hôn với Lăng Dạ Phong."
Tịch Dao chống cằm suy nghĩ. Đúng là ba mẹ cô rất truyền thống, nếu cô có một mối quan hệ nghiêm túc với người khác, có khi họ sẽ từ bỏ ý định kia. Nhưng… ai có thể giúp cô đây?
"À, mà dạo này có một người rất nổi trong khối mình đấy." Thanh Nhã chợt đổi chủ đề, mắt sáng lên. "Cậu ta đẹp trai lắm nhé! Học giỏi, tính tình lại tốt nữa."
Tịch Dao nhướng mày: "Hả? Ai thế?"
Thanh Nhã cười thần bí, lôi điện thoại ra, lướt một hồi rồi đưa màn hình cho Tịch Dao xem. "Đây này, Mạc Trí Viễn. Học sinh lớp bên, nghe nói từng đạt giải quốc gia môn toán."
Trên màn hình là một bức ảnh chụp lén trong thư viện. Chàng trai trong ảnh đang đọc sách, góc nghiêng hoàn hảo với mái tóc đen gọn gàng, sống mũi cao và đôi mắt đầy tập trung.
Tịch Dao ngắm nghía một lúc, khẽ nhướng mày. Một học sinh giỏi toán? Cô cũng khá tự tin về thành tích của mình, nhưng để đạt giải quốc gia thì… không dễ đâu.
"Thật không?" Cô nhấp một ngụm trà sữa, ra vẻ thờ ơ.
"Thật mà! Cậu ta còn rất thân thiện nữa. Khác hẳn cái tên đáng ghét Lăng Dạ Phong kia!" Thanh Nhã nói, vẻ mặt đầy phấn khích. "Nếu cậu gặp cậu ta, biết đâu sẽ có hứng thú đấy?"
Tịch Dao bật cười nhưng không để tâm lắm. Trong đầu cô vẫn là kế hoạch "hủy hôn ước" chứ không phải chuyện làm quen người mới.
Ngày hôm sau, tại thư viện
Tịch Dao đang tìm sách tham khảo thì tình cờ nghe thấy một giọng nói trầm ổn vang lên gần đó.
"Cảm ơn cậu đã giúp mình tìm sách."
Cô liếc mắt qua, liền thấy một chàng trai đang đứng cạnh giá sách.
Dáng người cao ráo, mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ ôn hòa nhưng thông minh. Không quá nổi bật như Lăng Dạ Phong, nhưng lại mang đến cảm giác điềm tĩnh, đáng tin cậy.
Khoảnh khắc đó, Tịch Dao hơi khựng lại. Cậu ta…trông rất quen.
Cô chợt nhớ đến bức ảnh mà Thanh Nhã cho cô xem hôm qua.
Mạc Trí Viễn.
Cô không định bắt chuyện, nhưng đúng lúc đó, Mạc Trí Viễn quay lại, bắt gặp ánh mắt cô.
"Cậu cũng đang tìm sách toán à?" Cậu ấy bất ngờ hỏi.
Tịch Dao hơi khựng lại, nhưng rồi cũng gật đầu: "Ừ, mình đang tìm sách về phương trình vi phân."
Trí Viễn mỉm cười, đôi mắt hiện lên chút thú vị:
"Vậy thì cậu nên thử quyển này." Cậu lấy một cuốn sách từ kệ, đưa cho cô.
Tịch Dao có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."
Cô lật nhẹ bìa ách, rồi lếc nhìn Trí Viễn. Tự nhiên cô cảm thấy tò mò.
“Cậu cũng thích môn toán à?”
Trí Viễn cười nhẹ: “Mình chỉ học được một chút thôi.”
“Giỏi quốc gia môn toán mà gọi là một chút?” Tịch Dao nhướng mày.
Lần này đến lượt Trí Viễn hơi ngạc nhiên. “Cậu biết mình à?”
Tịch Dao hờ hững đáp: “Người ta kháo nhau ầm lên rồi, ai mà không biết.”
Trí Viễn bật cười. “Vậy cậu tên gì?”
“Tịch Dao”
Trí Viễn gật đầu, ánh mắt loé lên vẻ nhận ra điều gì đó. "Mình nghe nói cậu học rất giỏi. Rất vui được làm quen."
Tịch Dao hơi bất ngờ. Lần đầu tiên, Tịch Dao cảm thấy một nam sinh không mang vẻ kiêu ngạo như Lăng Dạ Phong, cũng không hay châm chọc cô. Cậu ấy chỉ đơn giản là thân thiện và chân thành.
Không hiểu sao, tim cô bỗng lỡ một nhịp.