Dưới ánh nắng ban trưa rực rỡ, hành lang lớp học rộn rã tiếng cười nói, không khí náo nhiệt lan tỏa khắp nơi. Lâm Tịch Dao đứng tựa vào lan can, tay ôm chồng sách giáo khoa, say sưa trò chuyện với một nam sinh cùng lớp. Khuôn mặt cô bừng sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hạ, hồn nhiên và vô tư, hoàn toàn không hay biết rằng có một ánh mắt lạnh lẽo đang dán chặt vào mình từ phía xa.
Lăng Dạ Phong vừa bước ra khỏi lớp học, vô tình bắt gặp khung cảnh ấy. Trái tim cậu như bị ai đó siết chặt, một cảm giác khó chịu kỳ lạ trào dâng, không rõ nguồn cơn. Lý trí nhắc nhở cậu rằng, cô nói chuyện với ai là quyền tự do của cô, chẳng liên quan gì đến cậu. Nhưng sự bực bội cứ len lỏi, âm ỉ trong lòng, khiến đôi lông mày thanh tú của cậu bất giác nhíu lại.
Cả buổi chiều hôm đó, Lăng Dạ Phong chẳng thể nào tập trung vào bài giảng. Những con chữ trên trang giấy cứ nhảy nhót, mờ ảo trước mắt cậu. Cậu không hiểu mình đang giận ai - giận Lâm Tịch Dao, giận nam sinh kia, hay giận chính bản thân mình vì cái cảm giác khó chịu mơ hồ này. Và rồi, cậu quyết định trút hết sự bực dọc lên chính người đã gây ra nó.
Khi thầy giáo yêu cầu một học sinh lên bảng giải bài tập, Lăng Dạ Phong đột nhiên lên tiếng:
“Thưa thầy, Lâm Tịch Dao có thể làm bài này ạ.”
Lâm Tịch Dao đang cúi đầu ghi chép, nghe vậy liền sững lại. Cô ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn cậu.
Thầy giáo gật đầu
“Vậy em lên bảng làm bài đi, Lâm Tịch Dao.”
Cô nghiến răng, lườm Lăng Dạ Phong một cái đầy cảnh cáo trước khi đứng dậy. Cậu khoanh tay, vẻ mặt bình thản như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Lâm Tịch Dao bước lên bảng, cầm phấn viết đáp án. Dù hơi tức giận vì bị cậu "chỉ định" lên bảng, cô vẫn nhanh chóng hoàn thành bài giải.
“Xong rồi ạ!” – Cô đặt viên phấn xuống, quay lại nhìn thầy giáo.
Nhưng chưa kịp để thầy giáo nhận xét, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía dưới lớp:
“Sai rồi.”
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Lăng Dạ Phong.
Lâm Tịch Dao nhíu mày, lập tức quay lại nhìn bài làm của mình.
Cô cau mày. Sai chỗ nào?
“Sai ở đâu? Cậu nói thử xem” – Cô khoanh tay, giọng đầy thách thức.
Lăng Dạ Phong nhún vai, đứng dậy, bước lên bảng. Cậu cầm viên phấn, chỉ vào một phép tính gần cuối:
“Bước này, cậu nhầm dấu trừ thành dấu cộng, nên đáp án bị sai rồi.”
Lâm Tịch Dao ngẩn ra. Cô vội nhìn lại bài, và… đúng thật!
Một lỗi sai sơ đẳng như vậy mà cô cũng mắc phải sao?
Cô bĩu môi, tặc lưỡi:
"Chỉ là sơ suất thôi, ai chẳng có lúc nhầm lẫn."
Lăng Dạ Phong cúi xuống, ghé sát cô, giọng nói thấp xuống đủ để chỉ hai người nghe thấy:
“Vậy mà lúc nãy vẫn tự tin lắm mà?”
Lâm Tịch Dao trừng mắt nhìn cậu, chỉ hận không thể đạp cậu một cái. Nhưng cậu chỉ nhún vai, ném viên phấn xuống khay rồi quay về chỗ ngồi, để lại cô vẫn còn bực bội đứng trên bảng.
Cả tiết học hôm đó, cứ mỗi lần cô làm gì, cậu lại tìm cách bắt bẻ, chọc ghẹo. Cô càng tức giận, cậu lại càng thích thú. Nhưng dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, sâu trong lòng, cậu biết mình chỉ đang cố gắng giành lại sự chú ý của cô – kéo cô ra khỏi cuộc trò chuyện với nam sinh kia, dù chỉ bằng cách trẻ con nhất.
Nhưng rồi, một chuyện bất ngờ xảy ra sau giờ tan học…
Lâm Tịch Dao vừa bước ra khỏi lớp, còn chưa kịp phản ứng thì một nam sinh vô ý va mạnh vào cô.
Cô loạng choạng lùi lại, cả người mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc tưởng chừng sẽ ngã xuống, một bàn tay rắn rỏi bất ngờ vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Lăng Dạ Phong.
Không còn vẻ đùa cợt hay khiêu khích như ban nãy, đôi mắt cậu lúc này tối sầm, ánh lên tia sắc lạnh.
“Tên đó mắt mù à?” Giọng cậu trầm thấp, mang theo chút bực bội khó giấu.
Lâm Tịch Dao thoáng sững sờ. Lăng Dạ Phong vừa mới chọc tức cô cả buổi học, vậy mà giờ lại phản ứng như vậy...
Cô nhìn bàn tay Lăng Dạ Phong vẫn đang siết chặt cổ tay mình, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô không khỏi bối rối.
“Cậu… lo cho tôi à?” Cô buột miệng hỏi.
Lăng Dạ Phong thoáng khựng lại. Cậu nhìn cô, ánh mắt dao động trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh, cậu liền thu lại cảm xúc, buông tay ra, quay mặt đi, giọng nói thản nhiên:
“Đừng có nghĩ nhiều. Chỉ là tôi không muốn thấy cậu ngã thôi.”
Lâm Tịch Dao nhìn theo bóng lưng của cậu, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cậu ta ấy rốt cuộc đang nghĩ gì? Nếu không quan tâm, vậy ánh mắt vừa rồi là sao?
Cô đưa tay chạm vào cổ tay mình, nơi vẫn còn vương lại chút hơi ấm của Lăng Dạ Phong.
Trái tim cô, vì một lý do nào đó, bỗng đập nhanh hơn một nhịp.