Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 31. Cảm xúc rối bời

Trước Sau

break

Hành lang dài vắng lặng, tiếng bước chân Cố Thanh Nhã vang vọng, gấp gáp nhưng vô định.

Lòng cô như một mớ hỗn độn, những suy nghĩ mâu thuẫn giằng xé. Hàn Vũ Kha, chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường với một cô gái khác, vậy mà lại khiến cô khó chịu đến thế. Cô tự nhủ, đây là điều bình thường, không đáng để bận tâm. Nhưng trái tim lại không nghe lời, một cảm giác bức bối, khó chịu cứ cuộn trào, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì.

Buổi học hôm nay trôi qua chậm chạp một cách khó chịu. Những con số trên bảng, những lời giảng của thầy cô, tất cả đều trở nên xa vời với cô. Cây bút trong tay cứ xoay vòng vòng mà cô chẳng viết được chữ nào ra hồn.

Giờ ra chơi

Lâm Tịch Dao ngồi bên cạnh, thoáng nhíu mày khi thấy độ lạ lùng của bạn mình.

“Cậu làm sao thế?”

Cố Thanh Nhã giật mình, vội lắc đầu, nhưng hành động vô thức đó lại càng khiến Lâm Tịch Dao nghi ngờ hơn.

“Không có gì đâu.” Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhưng sự lảng tránh rõ rành không thể qua mắt người bạn thân.

Lâm Tịch Dao không tin. “ Không có gì mà cả buổi cậu cứ ngồi thần người ra thế à?”

Trước khi Cố Thanh Nhã kịp nghĩ ra lý do để biện minh, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lung, khiến cô cứng đờ người.

“Cố Thanh Nhã”

Cô giật mình cứng người. Giọng nói này…sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?

Hàn Vũ Kha đứng ngay đó, ánh mắt sáng rực, khoé môi hơi nhếch lên mang theo ý cười thoáng qua.

“Cùng đi ăn đi, tớ biết một quán mới mở rất ngon.”

Cố Thanh Nhã chớp mắt, ngỡ ngàng trước lời đề nghị bất ngờ. Cô vẫn còn đang vật lộn với những cảm xúc hỗn loạn của mình, chưa biết phải đối mặt với cậu như thế nào. Nhưng Hàn Vũ Kha không cho cô cơ hội suy nghĩ, cậu nhanh chóng vỗ nhẹ lên vai cô, giọng điệu tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.

“Đi thôi.”

Lâm Tịch Dao khẽ bật cười, cố tình tỏ ra đầy ẩn ý. “Tớ có việc phải làm, hai người cứ đi đi nhé.”

“Cái gì mà ‘cứ đi đi’ chứ!” Cố Thanh Nhã trừng mắt với cô bạn thân, nhưng Lâm Tịch Dao chỉ nhún vai đầy vô tội rồi quay đi, bỏ lại cô đối diện với nụ cười tinh quái của Hàn Vũ Kha.

Cô hậm hực nhìn hắn. “Này, tớ đâu có đồng ý”

"Nhưng cậu cũng đâu có từ chối.” Hắn cười nhẹ, rồi không để cô có cơ hội nói thêm gì, liền nắm lấy tay cô kéo đi.

Lòng bàn tay hắn ấm áp, khiến Cố Thanh Nhã nhất thời không thể phản kháng.

                                                 *****

Ở một góc khuất của sân trường, Lâm Tịch Dao tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Trong lòng cô, hình bóng Lăng Dạ Phong lại hiện lên, rõ ràng và day dứt.

Mấy ngày nay, cô luôn bị ám ảnh bởi cậu. Không phải sự tức giận hay bực bội như trước, mà là một cảm giác khó tả, một thứ gì đó len lỏi vào trái tim cô, khiến cô bối rối.

Trước đây, mỗi khi nhìn thấy Lăng Dạ Phong, cô chỉ muốn tránh xa. Nhưng bây giờ, cô lại vô thức quan sát cậu, để ý đến từng cử chỉ, từng lời nói. Ngay cả những cái liếc mắt tưởng chừng vô tình của cậu cũng khiến cô suy nghĩ mãi không thôi.

“Mình bị sao thế này chứ?” Cô lẩm bẩm, vò rối mái tóc, khó chịu với chính cảm xúc của mình.

Đúng lúc này, một lon nước lạnh bất ngờ được đưa đến trước mặt cô.

Lâm Tịch Dao giật mình, ngẩng đầu lên—và ánh mắt cô chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Lăng Dạ Phong.

Cậu đứng đó, ánh nắng chiếu nghiêng lên gương mặt tuấn tú của cậu, khiến mọi đường nét trở nên sắc sảo hơn. Nhưng điều khiến cô bối rối hơn cả chính là trong đáy mắt cậu, dường như có một tia dịu dàng mà cô chưa từng thấy trước đây.

“Cầm lấy đi.” Cậu nói, giọng trầm thấp nhưng không hề lạnh lùng như mọi khi.

Lâm Tịch Dao ngẩn người, rồi nhận lấy lon nước. Cô không mở ngay, mà ngước lên nhìn anh, ánh mắt nghi hoặc.

Lăng Dạ Phong khẽ dựa người vào thân cây, hai tay đút túi quần, giọng nói bình thản:

“Nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Cậu…tại sao lại đưa nước cho tôi?” Cô hỏi, cố gắng giấu đi sự bối rối trong giọng nói.

Lăng Dạ Phong thoáng dừng lại một chút, rồi nhàn nhạt đáp:

“Nhìn cậu có vẻ mệt, uống đi.”

Lâm Tịch Dao chớp mắt, siết chặt lon nước trong tay.

 Cô không biết có phải mình đang ảo giác không, nhưng giọng nói của Lăng Dạ Phong, dường như có một chút quan tâm, không giống với Lăng Dạ Phong mà cô từng biết.

Cảm xúc trong lòng cô bỗng chốc trở nên phức tạp. Hóa ra, khoảng cách giữa cô và Lăng Dạ Phong, không xa như cô vẫn tưởng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc