Tối hôm đó, Lâm Tịch Dao nằm dài trên giường, lật qua lật lại không ngủ được.
Cô cứ suy nghĩ mãi về giấc mơ kia, về Lăng Dạ Phong, về cảm giác kỳ lạ mỗi khi đứng cạnh anh.
"Không thể nào... Chẳng lẽ... mình thật sự thích cậu ta rồi sao?" Lâm Tịch Dao tự hỏi.
Lâm Tịch Dao vùi mặt vào gối, trong lòng có chút hoảng hốt.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo phủ xuống những tán cây, yên tĩnh đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình đập rộn ràng.
Cô xoay người nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng lờ đi cảm giác rối loạn trong lòng. Nhưng càng cố gắng, suy nghĩ về Lăng Dạ Phong lại càng xâm chiếm tâm trí cô.
Mãi đến khuya, cô mới mơ màng thiếp đi.
*****
Sáng hôm sau.
Sân trường nhộn nhịp trong ánh nắng sớm. Lâm Tịch Dao tựa người vào lan can tầng hai, tay chống cằm, ánh mắt mông lung nhìn xuống sân thể dục.
Cô không tài nào tập trung được. Cảm giác mất ngủ và những suy nghĩ hỗn loạn tối qua khiến đầu óc cô trống rỗng.
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
“Cậu làm gì mà đứng thẫn thờ vậy?”
Lâm Tịch Dao giật mình quay sang. Là Cố Thanh Nhã.
Cô còn chưa kịp trả lời thì Cố Thanh Nhã đã nhướng mày, nheo mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.
"Đừng nói với tớ là cậu đang suy nghĩ về ai đó nhé?"
Lâm Tịch Dao lập tức bật dậy, khoanh tay trước ngực. “Không có!”
“Vậy sao trông cậu như người mất hồn vậy?”
“…”
Cố Thanh Nhã chống cằm, quan sát cô bạn mình một lúc, rồi chợt cười cười.
“Thật ra, tớ cũng có chút tâm trạng đây.”
Lâm Tịch Dao tò mò nhìn sang. “Sao thế?”
Cố Thanh Nhã chưa kịp trả lời thì một tràng cười giòn vang lên từ dưới sân trường.
Cô vô thức quay đầu nhìn xuống - và liền bắt gặp hình ảnh Hàn Vũ Kha đang cười đùa cùng một cô gái khác.
Nụ cười của hắn vẫn rạng rỡ như thế. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy có chút bức bối trong lòng.
*****
Dưới tán lá phong đỏ rực, Cố Thanh Nhã lặng lẽ đứng nhìn Hàn Vũ Kha đang say sưa trò chuyện với một cô gái lạ mặt. Nụ cười rạng rỡ của hắn, ánh mắt lấp lánh khi nhìn người đối diện, tất cả đều xa lạ và chói mắt đối với cô. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng, vừa khó chịu, vừa bức bối, khiến cô không thể nào rời mắt khỏi khung cảnh ấy.
Cô không hiểu vì sao mình lại nhìn hắn lâu đến vậy.
Không hiểu vì sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bức bối, khó tả.
Từ trước đến nay, Hàn Vũ Kha luôn là một chàng trai dễ thu hút sự chú ý của phái nữ. Cô cũng đã quá quen với điều đó, chẳng mấy bận tâm. Nhưng hôm nay, khi tận mắt thấy hắn vui vẻ trò chuyện với một cô gái khác, nụ cười ấy lại khiến cô thấy không thoải mái.
Lẽ nào...
Cô đang ghen sao?
Suy nghĩ ấy khiến Cố Thanh Nhã giật mình. Cô lập tức lắc đầu, cố gắng xua đi ý nghĩ kỳ lạ đang len lỏi trong tâm trí. Không thể nào! Cô và Hàn Vũ Kha là bạn, chẳng phải sao? Hắn luôn là một kẻ phiền phức, hay bám theo cô, trêu chọc cô, thỉnh thoảng lại xen vào những chuyện cô không muốn chia sẻ với ai. Hắn chỉ là một người bạn , một người luôn ồn ào như thế.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là bạn...
Vậy tại sao cô lại cảm thấy khó chịu khi hắn cười với người khác?
Hàn Vũ Kha không hề hay biết về cơn rối loạn trong lòng Cố Thanh Nhã—hoặc ít nhất, cô nghĩ vậy.
Thực tế, hắn đã sớm nhận ra sự thay đổi của cô. Từ ánh mắt thoáng lơ đễnh, đến nét mặt không còn tự nhiên như mọi khi. Một ý cười khẽ hiện lên trên môi hắn, nhưng hắn cố tình giấu đi.
Không vội.
Hắn nghiêng người sát hơn về phía cô gái kia, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
"Thật sao? Cậu cũng thích nghe nhạc của ban nhạc đó à? Trùng hợp ghê!"
Cô gái kia đỏ mặt, cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. Nhưng Hàn Vũ Kha không hề để tâm đến câu chuyện. Mọi sự chú ý của hắn đều đặt trên người duy nhất - Cố Thanh Nhã.
Và đúng như hắn đoán.
Khóe môi cô hơi mím lại, bàn tay bất giác siết chặt lấy vạt áo. Ánh mắt nhìn lướt qua anh rồi nhanh chóng dời đi, nhưng cái cách cô né tránh đã nói lên tất cả.
Một nụ cười tinh nghịch thoáng qua trên môi Hàn Vũ Kha. Hắn tiếp tục trò chuyện với cô gái kia, kéo dài thời gian hơn một chút, rồi lại lén liếc nhìn Cố Thanh Nhã.
Rồi cô đột ngột xoay người, bỏ đi.
Bước chân nhanh hơn bình thường, như thể muốn trốn khỏi một điều gì đó, nhưng lại cố tỏ ra bình thản.
Hàn Vũ Kha khẽ cười.
Không ngờ cô nàng này cũng có ngày bị hắn làm cho xao động.
Hắn thu tay về, chẳng buồn tiếp tục câu chuyện với cô gái kia nữa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương phong nhè nhẹ.
"Xem ra, cậu ấy cũng có cảm giác với mình rồi."
Cảm giác này… thật thú vị.