Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 29. Giấc mơ về một người

Trước Sau

break

Lâm Tịch Dao ngồi tựa cằm vào tay, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng sân trường rộng lớn. Hôm nay trời xanh, nắng nhẹ trải dài khắp nơi, gió khẽ thổi làm lay động tán cây phong bên ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc yên bình là thế, nhưng tâm trí cô lại hoàn toàn rối loạn.

Cô không hiểu tại sao, nhưng từ sau buổi hoạt động nhóm hôm qua, hình ảnh của Lăng Dạ Phong cứ quẩn quanh trong đầu cô mãi không thôi.

Nhớ đến cái nắm tay ấm áp, đến vòng tay mạnh mẽ đã giữ lấy cô khi cô trượt ngã.

Nhớ đến hơi thở trầm ổn của cậu phả nhẹ bên tai.

Nhớ đến đôi mắt thâm trầm, lạnh lùng nhưng mang theo một tia dịu dàng khi cậu cất giọng hỏi:

“Ổn chưa?”

Lâm Tịch Dao nhắm chặt mắt, lắc mạnh đầu như muốn xua đi những suy nghĩ vẩn vơ này.

Không được! Nhất định là do cô suy nghĩ quá nhiều!

Cô thở dài, lấy sách ra định đọc để phân tán sự chú ý, nhưng chưa lật được hai trang, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tối qua.

Giấc mơ ấy...

Trong mơ, cô và Lăng Dạ Phong vẫn đang đứng trên thanh gỗ hôm qua. Nhưng lần này, khi cô trượt chân, thay vì chỉ đỡ lấy cô như thực tế, cậu lại ôm cô thật chặt.

Ánh mắt cậu không còn lạnh lùng mà ngược lại, mang theo một thứ cảm xúc dịu dàng đến mức khiến trái tim cô khẽ run lên.

Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên bên tai:

“Tịch Dao, đừng sợ. Có tôi ở đây rồi.”

Khoảnh khắc ấy, tim cô như lỡ mất một nhịp.

Lâm Tịch Dao mở bừng mắt, chợt nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng trái tim cô vẫn còn đập loạn.

Cô ôm mặt, lẩm bẩm:

“Mình bị làm sao thế này?! Chỉ là một giấc mơ thôi mà!”

Nhưng nếu chỉ là mơ, vậy tại sao cảm giác ấy lại chân thực đến vậy?

                                                         *********

Ở một góc khác của trường, trong quán cà phê nhỏ gần cổng trường, Lăng Dạ Phong đang ngồi đối diện với Hàn Vũ Kha.

Lăng Dạ Phong im lặng khuấy ly cà phê đen, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường lệ.

Hàn Vũ Kha, ngược lại, lại đang nhìn cậu với ánh mắt đầy hứng thú.

“Cậu có chuyện gì muốn nói thì nói đi.” Lăng Dạ Phong cuối cùng cũng mở miệng.

Hàn Vũ Kha cười nhếch mép, chống cằm, giọng trêu chọc: “Cậu thích Lâm Tịch Dao rồi đúng không?”

Lăng Dạ Phong hơi khựng lại.

Cậu không lập tức phủ nhận, nhưng cũng không đáp lại ngay.

Hàn Vũ Kha thấy vậy thì càng tỏ ra thích thú hơn, huých vai bạn mình:

“Này, bình thường cậu có bao giờ im lặng khi ai đó nói cậu thích con gái không? Nếu là trước đây, cậu đã phũ phàng bác bỏ rồi. Nhưng lần này thì sao? Không phủ nhận à?”

Lăng Dạ Phong nhấp một ngụm cà phê, giọng điềm nhiên: “Tớ không biết.”

“Không biết hay không dám thừa nhận?” Hàn Vũ Kha nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

Lăng Dạ Phong đặt cốc cà phê xuống, trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Cậu ta... có gì đó rất đặc biệt.”

Hàn Vũ Kha lập tức bật cười lớn.

“Chậc chậc, thế mà trước giờ còn giả vờ lạnh lùng! Cậu mà cũng có ngày này sao?”

Lăng Dạ Phong không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có thật là cậu đã rung động rồi không? Cậu không rõ.

Nhưng cậu biết rằng, từ khoảnh khắc giữ chặt cô trong vòng tay hôm qua, trái tim cậu đã xuất hiện một cảm giác kỳ lạ mà cậu chưa từng trải qua với bất kỳ ai trước đây.

Tối hôm đó, Lâm Tịch Dao nằm dài trên giường, lật qua lật lại không ngủ được.

Cô cứ suy nghĩ mãi về giấc mơ kia, về Lăng Dạ Phong, về cảm giác kỳ lạ mỗi khi đứng cạnh anh.

"Không thể nào... Chẳng lẽ... mình thật sự thích cậu ta rồi sao?" Lâm Tịch Dao tự hỏi.

Lâm Tịch Dao vùi mặt vào gối, trong lòng có chút hoảng hốt.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo phủ xuống những tán cây, yên tĩnh đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình đập rộn ràng.

Cô xoay người nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng lờ đi cảm giác rối loạn trong lòng. Nhưng càng cố gắng, suy nghĩ về Lăng Dạ Phong lại càng xâm chiếm tâm trí cô.

Mãi đến khuya, cô mới mơ màng thiếp đi.

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc